
ốt cuộc đang nghĩ điều gì.
Đối thủ không nói gì, thông
thường Nại Nại sẽdo dự sợ câu nói
tiếp của mình không biết có làm
tổn thương người ta không. Cô không bao giờ có kiể nói
liền một mạch, đả kích đối thủliên tiếp
không thôi, ngược lại mỗi khi nói điều gì đó cô
đều phải suy nghĩ rất lâu, rất lâu, sau đó câu nói
tiếp theo chắc chắn sẽ chết ngúm ởtrong
bụng, sau đó là biến mất không còn dấu vết.
Sự im lặng của Lữ Nghị đối với
cô chính là biểu hiện của việc bị tổn thương,
mặc dù ghê tởm vô cùng, nhưng xuất phát từ tinh
thần chủ nghĩanhân đạo, cô cũng
thôi không nói gì nữa. Ngộnhỡ có người chết ở đây, căn hộ này thế nào
cũng không bán được, mà bán không được thì thể nào tổ
trưởng cũng sẽ dày vò cô đến chết. Sau
cùng người bị tổn thương nhất lại vẫn
là cô. Cho nên cô có thể từ bi mà
tha cho anh ta một lần, bởi vì cô rất lương thiện!
Người có sức liên tưởng mạnh như Nại Nại
đã đánh giá sai lầm về sức kháng
cự của đối thủ, sau khi dừng lại một
lúc, Lữ Nghị nói
tiếp: “NạiNạối nay em có rảnh không, anh muốn mời em ăn cơm.”
Nại Nại “ô” một tiếng, sau đó quay người đi muốn nói thêm câu nữa “Nằm mơ!”
Còn chưa kịp đợi câu nói này thốt ra khỏi
miệng thì đột nhiên điện thoại reng. Người không
có dự tính bán nhà cho Lữ Nghị như Nại Nại
chẳng ngại ngần cầm lấy di động ra gần cửa
sổ bắt máy, đầu dây bên kia là một giọng
nam trung rất nho nhã: “Cô có ở căn hộ số 21
không?”
Hả? Đầu óc của Nại Nại loạn cả lên, cô liếc qua cái chìa
khoá rồi mới trả lời: “Tôi đang ở căn
số22, xin hỏi ngài là ai?”
Người đầu dây bên kia hiển nhiên không thểchấp nhận được sự thật là
Nại Nại đã quên mất số điện
thoại của anh, vừa xong còn nho nhã lịch sự, giờ thì gầm
lên: “Cô sang đây cho tôi! Tôi đang ở căn số 21.”
Căn số 21 vừa mới bán xong, chủ căn hộ không
ai khác ngoài vị tiên sinh xã hội
đen đó. Chỉnghĩ đến đây thôi là Nại Nại bỗng nhớ ra mọi
thứ. H ra là đại ca hắc đạo đang ở nhà kế bên,
chẳng trách số điện thoại này lại
mang cái phong cách quen thuộc của người trong giới.
“Ba phút nữa cô phải có mặt! Nếu không tôi trảnhà.” Câu nói uy hiếp mà anh nói
rất bình thản, nhưng sự gào thét của giáo chủ tà đạo
không cótác dụng gì với Nại Nại, cô mỉm cười: “Lôi tiên sinh, ngài đừng tức giận,
tôi sẽ tới ngay lập tức.”
Nụ cười đó làm Lữ Nghị chết
lặng. Hình ảnh sau cùng mà Nại Nại
để li cho anh
chính là đôi mắt đỏ hoe lúc đòi ly hôn và
thái độ chỉ muốn
rời xa anh càng nhanh càng tốt. Nụ cười
sáng lạn tựa vầng dương này đã lâu anh không được nhìn thấy.
Khi nhận được giấy phán quyết ly hôn, anh không tài nào hiểu nổi tại sao một
người phụ nữđến cầm con dao thái
rau cũng run mà lại dám một mình chạy đi
ly hôn. Hơn nữa điều sỉ nhục lớn nhất đối với anh
chính là: dù cho không có anh, cô vẫn
ly hôn thành công và đạt được thứcô mong muốn.
Người phụ nữ tng nằm
trong lòng bàn tay anh lần đầu tiên đã thành công thoát
khỏi sự khống chế của
anh, mùi vị này thật chẳng ra làm
sao.
Lúc này, nụ cười của cô càng làm anh
thêm hoang mang. Bỗng nhiên anh cảm thấy
người phụ nữ đã quá
đỗi quen thuộc là cô đang dần dần xa cách anh hơn,
dần xa cách cái người con gái trong quá khứ chỉ cần
chạm nhẹ vào môi
sẽđỏ bừng mặt.
“Ngay lập tức! Tính nhẫn nại của tôi không cao!” Lôi Kình giận dữ quát
trong điện thoại.
“Nhưng khách hàng của tôi chưa xem xong nhà, ngài đợi thêm chút nữa được không?”
Tuy rằng Nại Nại muốn thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng hôm nay
là ngày phát lương, vứt khách lại một mình ở đây rồi
đi mất, lẽ nào cô chê tiền thưởng chuyên cần? Mà cũng chỉ còn sáu
tiếng nữa thôi là được lĩnh rồi.
“Không được, cô mau sang đây!” Những cơ hội
khiến Lôi Kình phải hao phí nước bọt thật sựkhông
nhiều, sau khi anh phát hiện ra bản thân có vẻ giống một đứa trẻ đang
làm nũng thì đột nhiên vô cùng tức giận, anh dập máy
đánh cạch một cái, nộ khí xông lên n đỉnh
đầu.
Tiếng nói ngày một bé của Nại Nại khiến anh nhớ tới
chiếc khuy không cài ngày hôm ấy, lại còn phần
đùi bị hở, lại cả phần da
trắng nõn trắng nà ở eo nữa. Anh thề nếu lúc
người phụnữ này qua đây bị anh
phát hiện có điểm nào cho thấy cô ăn
mặc không đoan chính, anh sẽlập tức trả lại nhà,
cho cô mất cả chì lẫn chài.
Cô không phải rất biết lợi dụng vốn sẵn có của bản thân sao? Anh sẽ khiến cô
phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đến cùng.
Nại Nại rất lo lắng khi bị cúp máy. Ba vạn đã vào
túi rồi lại có khả năng bay đi mất khiến cô vô cùng sầu não. Tuy rằng tổ trưởng chưa
từngcó tiền lệ bị trả lại
nhà, nhưng cái “ngài” Lôi Công đó là xã hội đen, chẳng
có gì là không thểcả.
Thế là cô liếm môi nói: “Khách của tôi
đang đợiở căn hộ bên
cạnh, anh cứ xem từ từ, dù
gì cũng đừng mua căn này, căn này không ra làm saođâu.” Nói xong cô vội vã chạy
ra ngoài, khi thấy chỉ một chút nữa là tới cửa, cô
thở phào một hơi nhẹ nhõm, đột
nhiên đằng sau vang lên tiếngcủa Lữ Nghị:
“Nại Nại!”
“Hả?” Đôi chân vui sướng của Nại Nại vẫn đang chạy, việc nói chuyện đã không
thể ngăn được hành động của cô nữa rồi.
“Căn hộ này… anh sẽ