
n đổi tổng giám đốc hay không?”
“ Kình ca, anh kén chọn quá. Chứ cô gái trước mặt anh là đệ nhất mỹ nữ Malaixia
đấy, lúc Tiểu Khai nhà họ Lý đến Bắc Kinh em còn chẳng nỡ nhường cho cậu ấy.”
Lão Thất cười trừ.
“ Chú mày cứ nhường cho rồi. Loại như thế này lần sau không cần giữ lại cho anh
đâu.” Lôi Kình xua tay , trực tiếp mắng người.
“Được, em bảo cô kia đến chỗ anh, cô ấy tuyệt lắm.”
Lôi Kình lại rót một ly rượu, bật tivi lên, trong lúc chuyển kênh liên tiếp,
tay vô tình chạm vào mũi, bỗng nhiên một hương thơm dịu nhẹ toả ra từ bàn tay.
Người anh bỗng cứng đờ lại, cảm giác không lành, bản thân anh đột nhiên lại có
chút nhớ nhung cái cô mặt cà chua đó, lại còn cả những giọt nước mắt sụt sùi
nữa chứ.
Cô và những người phụ nữ đã qua đêm cũng anh khác nhau một trời một vực, mặc dù
rất ngốc nghếch, nhưng da ở phần eo rất nõn nà trắng trẻo, lại còn toát lên
hương thơm vị sữa nữa.
Lôi Kình rút di động ra, tức giận vô cớ gọi cho Lão Thất: “ Người phụ nữ đó
không cần đến nữa, anh ngủ rồi.”
“ Kình ca, giờ mới có 9 giờ, em đã bảo người đưa cô ấy đến, sẽ rất nhanh thôi,
đảm bảo 15 phút nữa có mặt.” Lão Thất sợ mình chậm chạp, khiến đại ca tức giận,
nên ra sức trình bày.
“ Anh nói là anh ngủ rồi.” Sự tức giận của Lôi Kình đã lên đến đỉnh điểm, góc
mép đã bắt đầu co giật.
“ Vậy…đành thôi ạh, anh ngủ đi, Kình ca, chúc anh gặp…mộng đẹp.” Lão Thất run
rẩy nói lời tạm biệt, Lôi Kình chả buồn mở mắt, trực tiếp vứt di động ở đầu
giường, sau đó tắt đèn.
Lôi Kình lật người liên tục trên chiếc giường êm ái của khách sạn, trong lòng
anh hét lên, mộng đẹp cái mẹ nó, đáng chết, bây giờ chắc chắn anh sẽ chẳng ngủ
nổi.
Sự cố chấp với tiền bạc
của Nại Nại bắt nguồn từ sau khi ly hôn, trước khi ly hôn cô chỉ cần nhớ đến
đúng lúc thì đưa tiền cho thím giúp việc đi siêu thị mua đồ, đi nộp tiền điện
tiền gas. Cô còn nhớ, sự mềm mại của BOBI BROWN, cô còn nhớ, kiểu công chúa
Baroque của CHANEL, cô còn nhớ, sự duyên dáng của COPY CAFÉ.
Đương nhiên, cô cũng nhớ cái cảm giác gia đình, ấm áp, dùng đôi mắt lấp lánh
rực rỡ thì nhìn đâu cũng thấy sự ấm áp của tình yêu.
Lúc đó cô chẳng cần nghĩ ngợi về tiền, lại càng không cần suy nghĩ tiền đó từ
đâu mà có. Nên khi quyết định ly hôn, cô cũng không thèm lấy tiền. Đối với
người thuần khiết như Nại Nại, các chị em trong nhóm không thương tiếc thưởng
cho cô một từ – bại não!
Bại não? Có lẽ vậy thật! Dù sao thì khi đó cô cũng mang tâm trạng chạy trốn rời
khỏi căn nhà đó, không có ý định quay trở lại. Nhưng bây giờ, khi đứng trước
tiệm bánh kếp, cô mới biết thế nào gọi là hối tiếc: “Sớm biết thế này thì hồi
đó đã lấy nhiều nhiều tiền một chút rồi!”
Ba vạn tiền hoa hồng mới kiếm không thể nào làm chỗ dựa cả đời được. Cô vẫn
phải nỗ lực nhiều. Sau lần đi “ăn chơi đã đời” cùng Tiểu Trần, cô lại tiếp tục
mang theo vinh quang và mộng tưởng tiếp tục từ điểm xuất phát, tiếp tục chăm
chỉ cần cù dưới quyền cô tổ trưởng nhỏ bạo lực và tiếp tục tán phét với Tiểu
Trần về các chuyện lớn bé trong văn phòng.
Cuộc đời cứ trôi, nên cô phải dựa vào chính đôi chân của mình bước đi thôi.
***
Các căn hộ ở khu Atlantis không dễ bán chút nào. Người giàu có ấy mà, chê ở đây
xa xôi, môi trường vệ sinh kém; còn người bình thường ấy mà, đối với một căn hộ
hơn hai trăm vạn nhân dân tệ ít nhiều cũng có chút không nỡ và đắn đo. Sau lần
kí kết thành công cách đây một ngày, sắc mặt Nại Nại lại khôi phục nguyên dạng
ban đầu. Cuối tháng rồi mà vẫn chưa kí thêm được hợp đồng nào!
Hôm nay là ngày phát lương, cô đã bàn bạc kĩ cùng Tiểu Trần. Hai người phải trở
thành công dân tiết kiệm điển hình, cống hiến một phần sức lực vì một xã hội
tiết kiệm. Mỗi người sẽ mua một chiếc bánh trứng cuộn rồi lặng lẽ về nhà gặm
lúc ngồi coi tivi.
Thu dọn vệ sinh xong, là đứng đợi! Mấy người duy trì tư thế mỉm cười chờ đợi
phục vụ của tiếp viên hàng không, chờ đợi sự xuất hiện của kẻ vung tiền qua cửa
sổ tiếp theo…
Từ phía xa, Nại Nại thấy một chiếc xe quen thuộc đi đến. Dù không nhìn rõ được
biển số xe, nhưng từ hơi thở gấp gáp của mình, cô đã đoán được người đến là ai.
Chiếc xe dừng lại, từ trong xe bước ra một người. Tổ trưởng ngay lập tức phân
tích trang phục rồi nhanh chóng đưa ra phán đoán, đây chính là một kẻ vung tiền
qua cửa sổ, thế là cô lập tức nói với Nại Nại: “Nại Nại! Chị phụ trách “hạ gục”
anh ta.”
Nại Nại cố tình quay mặt đi giả vờ không nghe thấy gì, Tiểu Trần lấy khuỷu tay
huých nhẹ cô một cái, rồi nhe ra hàm răng trắng của mình.
Là ý gì? Muốn cắn chết anh ta? Hay là xé xác anh ta?
Khi trái tim không còn nữa, có cắn người cũng đổi lại được gì đây? Nại Nại lại
bắt đầu giả chết, không thèm quan tâm tới người mới đến.
Lúc này cánh cửa kính tự động mở ra, người mới đến lập tức nhận ra người đang
quay hẳn lưng về phía mình là Nại Nại: “Nại Nại?”
Nại Nại quay lại, miễn cưỡng mỉm cười ra vẻ không có vấn đề gì, xòe năm ngón
tay ra vẫy vẫy với anh: “Đúng thế, tình cờ thật.”
Sau đó cả hai cùng im lặng, tổ trưởng hận không thể biến sắt thành gang, vô
cùng lo lắng. Làm n