
ghề buôn bán bất động sản là phải tận lực không có quan hệ thành
có quan hệ, biến có quan hệ thành quan hệ bán nhà. Nhìn thấy Nại Nại với người
khách đó rõ là có quan hệ, sao có thể từ bỏ dễ dàng được. Cho nên, nhất quyết
phải bắt Nại Nại biến quan hệ đó thành quan hệ bán nhà.
Sau nụ cười tươi rói, tổ trưởng véo mạnh một cái vào eo Nại Nại rồi nghiến răng
khẽ nói: “Ba vạn đó! Chị không cần nữa sao?”
Lúc này, trong miệng Nại Nại vẫn còn dư vị của chiếc bánh trứng cuộn, ông chủ
đã cho quá nhiều ớt, làm cho cổ họng cô hơi đau. Cô lại nhớ về gia đình trước
kia, lại còn phần tài sản mình đã không nhận sau khi ly hôn nữa. Có lẽ, dụ anh
ta mua cái công trình nát bươm này cũng coi như báo thù.
Thế là lấy hết dũng khí, cô mỉm cười lạnh tanh quay sang hỏi: “Anh tới mua nhà
sao?”
“Bạn anh muốn mua, anh đến xem giúp anh ấy.” Lữ Nghị trả lời rất mạch lạc.
Nại Nại thất vọng não nề vì không thể trả thù được tên chồng cũ bội bạc này bèn
yếu ớt nói: “Ồ, vậy để tôi đưa anh đi xem.”
“À, không cần đâu, anh chỉ xem qua thôi.” Lữ Nghị xua tay từ chối, dáng vẻ vẫn
phong độ như trước.
Nại Nại cảm thấy ánh mắt đầy sát khí của tổ trưởng từ phía sau, cũng biết rằng
cô ấy lại sắp nổi khùng. Vì tháng lương và tiền thưởng sắp tới được thuận lợi
đến tay, cô nhất định phải kiên trì! Thế nhưng, cô thật sự không thể…
“Được thôi, vậy anh cứ đi xem đi.” Cô chả buồn mỉm cười, quay đầu tiếp tục đờ
đẫn.
“Thế em không đưa anh đi xem sao?” Giọng anh nghe có chút thất vọng.
Cô thoáng bất ngờ, ngưng một lúc mới tiếp tục nói: “Đó là vì anh bảo không
cần.”
“À! Là vì anh sợ làm phiền em thôi.” Lữ Nghị nói thêm một câu.
Tổ trưởng cuối cùng không chịu được tiến đến cười tươi nói: “Không phiền đâu,
Nại Nại, chị đi đi, đưa anh ấy đi coi căn số 22 nhé.
Tổ trưởng
đẩy mạnh cô về phía
trước, theo quán tính Nại Nại lao lên, anh đưa tay ra đón, cô bỗng sà
vào lòng anh. Nhìn trông rất điêu luyện, giống như đã
luyện tập vô số lần
rồi, hài hòa không chút gượng gạo.
Trông họ giống như một đôi
vợ chồng lâu năm vậy!
Nại Nại mặt đanh lại, đứng thẳng người, đẩy tay anh ra khỏi cô, dường như sợ chỗ đó sẽ bị tím lại
vậy.
Còn chần chừ n chắc
chắn sẽ không có lương! Nghĩ vậy
Nại Nại vừa phủi quần áo, vừa dẫn chồng cũ
đang sầm mặt lại đi coi nhà. Đến căn số 22, Nại Nại
bỗng nhiên bật cười.
Người ở bên
cạnh chính là xã hội đen, tốt nhất là tạo cơ hội cho
hai người họ đấu với
nhau một trận đến đầu rơi máu chảy, thây phơi khắpchốn, đánh chém đến không còn
mảnh giáp nào, cuối cùng Lữ Nghị quỳ
trước mặt Lôi Công (đực – cái), kêu khóc
thảm thiết cầu xin sự tha thứ của Đại ca
xã hội đen.
Càng tưởng tượng lại càng hả giận, càng tưởng tượng nụ cười
của cô lại càng gian tà, Nại Nại vừa
lấy chìa khoá vừa cười trộm, người phía saulưng cô lên tiếng hỏi: “Nại Nại, em
gầy đi nhiều quá, lại không chịu ăn sáng
à?”
Hiện thực phũ phàng dội vào tâm trí đang hí hửng của Nại Nại. Cô cắn môi,
chớp mắt trả lời: “Có ăn chứ, biờ tôi
quen ăn bữa sáng rồi.”
Thực ra, Nại Nại rất muốn mắng anh ta một câu “liên quan quái gì tới anh”.
Cô đã mở miệng đến mấy lần, bực
bội đến hai lần cũng không nói rađược, chữ “liên”
thay đổi đến mấy thanh trong cổ họng cũng vẫn không nói ra
được, cuối cùng cô nói : “Vào trong đi, tôi sẽ giới
thiệu qua choanh về căn hộ.”
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại
anh ta, càng không ngờ lại gặp trong
tình huống ngại ngùng như vậy. Nhưng cái không ng nhất
chính là anh ta còn mặt dày hỏi cô
có ăn sáng hay không.
Nại Nại nén giận, trước đây cô đã từng thề sẽkhông
khóc lóc vô cớ. Hình như lúc này
dây thần kinh khóc của cô đã bị tê
liệt, cho nên cô mới có thể nói với
tên chồng cũ đáng chém này một cách hòa bình như vậy.
“Căn hộ này ánh sáng rất tuyệt,
phòng khách đẹp, chỉ có một vài vấn đề như:
thiết bị xử lí nước
chưa hoàn thiện, nghe nói thường có mùi hôi, hơn nữa miếng ốp
tường đã xuống cấp, hôm qua vừa mới sửa lại xong. Tóm lại chỗ này
không hề tốt chút nào. Ngoài ra
cách âm rất kém, ở lầu
trên có thể nghe
thấy tiếng gián bò ởlầu dưới….”
Quả thực Nại Nại không muốn bọn họ mua
nhà, nên đã quay lưng lại với đạo đức
nghề nghiệp. Giọng nói của cô hơn nữa còn
rất chuyên nghiệp, chân thành khuyên nhủ: “Đừng
có mua căn hộ này! Căn hộ này
được chuẩn bị chonhững kẻ vung
tiền qua cửa sổ, không ổn đâu.”
“Nại Nại, bây giờ em ở đâu?”
Trước mắt là khuôn mặt của Lữ Nghị với biểu
cảm đầy quan tâm tới cố nhân, câu hỏi cũng rất tự nhiên,
giống như xuất phát từ nội
tâm, vô cùng thân thiết!
Nhưng Nại Nại không hề cảm kích, chỉ muốn
phỉ nhổ vào mặt
anh ta, hận không thể lăn ra
đây khóc lóc ăn vạ để làm anh
ta mất mặt, nhưng sau khi dò xét một hồi, cô thấy xungquanh đều là bùn đất, lại
còn cả lớp bụi dày
cộp, hành động này thuộc li hành động có độ nguy
hiểm cao không thể làm
được, nên đành thôi.
Cô đanh mặt trả lời: “Chỗ ở trước
kia của tôi bịngười ta chiếm mất rồi. Bây giờ anh
hỏi, có phải lại định chiếm nữa không?”
Lữ Nghị không
nói tiếng nào, chỉ cau mày nhìn cô, như muốn
xem trong lòng cô r