
.
Từ bà ngoại 80 tuổi đến các anh chị em họ đều là tửu lâm cao thủ. Sư đoàn kính
rượu do mẹ Nại Nại dẫn đầu chiến đấu trong mọi gian khổ, không trận nào không
thắng, trước giờ chưa có tù binh nào toàn mạng vượt qua.
Vậy nên sau mỗi lần Lữ Nghị ăn Tết ở nhà Nại Nại lên Bắc Kinh đều phải húp cháo
dưỡng dạ dày một tháng trời. Mẹ Nại Nại biết được, thường dùng một câu khinh
bỉ: “Đúng là vô dụng, một chút khí khái nam nhi cũng không có.”
Lôi Kình thì phừng phừng khí khái nam nhi, nên lần này cuối cùng cũng diễn ra
trận quyết đấu ác liệt giữa các cao thủ.
***
Mặc dù nói hai bình rươụ này đã để rất lâu, khi mở nắp ra chỉ còn lại quá một nửa,
mẹ Nại Nại cũng không giải thích nhiều, chỉ rót một ly rồi nói: “Con gái dứt
ruột sinh ra, tôi cũng hiểu nó nhất, vì vậy tôi không cần phải nói nhiều. Trái
tim nó ở chỗ nào cũng không cản được, sau này lúc muốn đối xử không tốt với Nại
Nại thì nhớ lại ly rượu này là được.”
Lôi Kình vừa ngửi mùi là biết rượu này tuyệt đối không phải loại thường, anh
đứng dậy, nắm chặt tay Nại Nại, nói kiên định: “Cháu tuyệt đối sẽ xứng đáng với
ly rượu này.” Nói xong anh liền nâng ly cạn sạch.
Mẹ Nại Nại thấy Lôi Kình sảng khoái, trong người chí khí ngút trời, liền đẩy cả
hai bình rượu đến trước mặt anh: “Tôi đoán mấy thứ này cũng chẳng làm khó được
cậu, cho nên cậu cứ uống hết đi.”
Cái này… Lần này Lôi Kình cười không nổi. Lúc nãy cứ nghĩ rằng chiến thắng nằm
chắc trong tay, biểu hiện có đôi chút đắc ý quá, kết quả lại bị mẹ Nại Nại ra
chiêu hiểm.
Lần này ngang dọc đều chết, không phải chỉ có hai cân rượu thôi sao, uống là
được chứ gì?
***
“Nại Nại!” Lôi Kình gọi lớn.
Nại Nại lườm anh một cái, cả tối gọi tới hơn hai trăm lần rồi, anh có phiền hay
không: “Cái gì?”
Lôi Kình không phải không uống được mà vì rượu này lâu năm quá, lại thêm mấy
ngày nay bận tối mắt tối mũi, hăng hái quá, một lần uống hết hai bình rượu nên
nhìn cái gì cũng thành hai. Biết chắc chắn sẽ mất mặt, anh nhanh chóng cất bước
ra ngoài, nhưng tay vẫn không quên níu lấy Nại Nại. Theo lời mẹ Nại Nại nói thì
đã uống say đến mức ấy mà vẫn không quên mất vợ mình.
Anh đương nhiên không thể quên cô được, khó khăn lắm mới thu nạp được bảo vật
về mình sao có thể dễ dàng để tuột mất? Thế là anh nắm tay Nại Nại mà mắt cứ
lim dim: “Nói rồi nhé, phải làm nhanh lên.”
Nại Nại bật cười gõ đầu anh nói: “Làm cái gì?”
“Kết hôn.” Anh khó nhọc thốt ra hai chữ này, lúc này trong mắt đã có đến năm,
sáu Nại Nại rồi, nhưng cảm giác ở tay vẫn vô cùng chân thực, nóng hôi hổi, ấm
áp vô biên.
“Cứ thế này mà kết hôn? Anh cam tâm không?” Lôi Kình sau khi say rượu trông
ngốc ngốc đáng yêu. Nại Nại đột nhiên lại muốn trêu chọc anh, ép anh nói ra lời
thật lòng.
“Đừng nói những lời ngốc nghếch.” Lôi Kình không vui tựa vào người Nại Nại, mặt
nghiêm nghị ra lệnh: “Nghiêm túc đi.”
“Đây mà anh gọi là cầu hôn sao?” Nại Nại hất hàm đắc ý.
“Sao lại lắm chuyện thế, vậy em tưởng tôi đang tán gẫu sao?” Lôi Kình kéo cô
lên giường, người nồng hơi rượu nằm lên người cô.
“Lôi Kình, em nói cho anh biết. Đừng tưởng qua ải của mẹ em là xong nhé. Phép
tắc cần có vẫn phải có đấy.” Nại Nại chỉ tay vào ngực anh ra lệnh.
Lôi Kình cau mày nhăn mặt, giọng ồm ồm: “Còn có phép tắc gì nữa?”
“Anh… anh… anh đến giờ vẫn chưa cầu hôn đâu đấy.” Nại Nại đỏ mặt chỉ ra thiếu
sót.
“Tôi cầu hôn rồi.” Định nhân lúc anh say mà coi anh là kẻ hồ đồ chắc. Không có
cửa!
“Lúc nào?” Nại Nại trợn tròn mắt, mãi không nhớ nổi là lúc nào.
“Thì mấy ngày trước, tôi nói với em, hay là chúng mình kết hôn đi.” Lôi Kình
thô bạo kéo Nại Nại ra trước mặt, nghiêm túc nói.
“Thế mà gọi là cầu hôn? Chẳng có hoa cũng không có nhẫn!” Nại Nại nhớ lại thì
đúng là có chuyện đó, nhưng nghĩ kĩ thì hình như còn thiếu cái gì đó. Đúng rồi,
thiếu nhẫn và hoa!
“Không phải hoa cũng tặng rồi sao?” Lôi Kình càng cau mày.
“Lúc nào cơ?” Nại Nại chỉ muốn nôn ra máu. Nếu như không phải bộ dạng nghiêm
túc của anh, cô còn tưởng bản thân bị mắc chứng đãng trí của người già. Lúc nào
tặng hoa chứ?
“Chính là lần bên ngoài văn phòng đó, em còn nói hoa bách hợp rất đẹp.” Lôi
Kình tốt bụng nhắc cho người phụ nữ hồ đồ này.
“Lôi Kình, anh chết đi cho rảnh, ai lại tính như thế? Té ra anh tính tất cả mọi
thứ trước đây nữa rồi coi như là cầu hôn? Không có chuyện dễ dàng vậy đâu, anh
tốt nhất là cầu hôn em tử tế. Nếu không em không thèm gả cho anh, đem con về
nhà mẹ.” Nại Nại cuối cùng cũng bùng phát, lườm Lôi Kình đợi hồi âm.
Nhưng người trước mặt đang dần chìm vào mê man, hơi thở ngày càng chậm lại,
không nói thêm lời nào thì sẽ chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô bốc hỏa, lắc mạnh đầu anh: “Lôi Kình, em cảnh cáo nếu anh còn không đồng ý,
em sẽ đi thật đấy.”
Lôi Kình mãi chẳng nói gì, sốt ruột ôm cô vào lòng nói: “Làm loạn gì thế? Đừng
ồn ào nữa, hôm nay ngoan ngoãn ngủ đi, mai tôi sẽ cầu hôn.”
Nại Nại bị anh ôm chặt vào lòng cảm thấy rất ngọt ngào hạnh phúc, tuy vẫn đang
tức chỉ quở trách một câu: “Chưa từng gặp tình cảnh này, cầu hôn còn có dự
báo…”
***
Hứa Thụy Dương nghiêm tú