XtGem Forum catalog
Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323870

Bình chọn: 9.5.00/10/387 lượt.

anh đặt trong chậu nước đã vẫn đang bốc lên làn khói trắng, hoa hồng

trên bàn kết thành ba chữ ILU, tất cả đều công cốc.

Nại Nại quay đầu nói: “Anh không th nói lời nào ngọt ngào hơn à?”

Lôi Kình cau mày: “Thế này mà chưa ngọt ngào?”

“Anh phải nói, Nại Nại, tôi yêu em, em lấy tôi nhé.” Nại Nại muốn làm mẫu cho

Lôi Kình, nhưng ngay khi vừa nói xong thì cả người run lên. Lời lẽ này quá kì

dị, nghe thôi đã muốn nôn, chứ đừng nói nó còn được phát ra từ miệng của Lôi

Kình, đúng là chuyện không tưởng!

“Tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc những việc thực tế hơn, ví dụ lúc nào tổ chức

hôn lễ, sinh con rồi đặt tên là gì.” Lôi Kình nghiêm túc nói.

“Anh định qua loa cho xong chuyện hả?” Nại Nại không cam tâm, quyết không bỏ qua

cho Lôi Kình.

Anh xoa nhẹ đầu cô nói: “Được rồi, để ý nhiều những thứ hư vô ấy làm gì, em

không đói sao?”

Lôi Kình quá hiểu Nại Nại, cứ đến mùa đông là cô ăn rất ngon miệng, sau khi có

con càng được thể ăn uống thả phanh. Không chỉ riêng mình Hồng Cao Viễn bị ép

phải đi mua thịt xiên nướng, thậm chí cả Hứa Thuỵ Dương và anh em nhà họ La đều

không thoát nổi, chứ đừng nói nửa đêm Lôi Kình bị dựng dậy lái xe đi mua những

thứ cô thèm.

Cho nên lấy đồ ăn tuyệt hảo để dụ dỗ Nại Nại quên đi chuyện khác thật quá cao

minh.

Quả nhiên không sai, Nại Nại nhìn thấy bàn thức ăn ngon tuyệt thì chẳng mấy để

tâm đến những nghi thức hư vô kia nữa. Chỉ là lúc ngồi xuống cô vẫn không quên

nói: “Nhưng quỳ xuống cầu hôn thì không miễn được, cả việc đeo nhẫn nữa.”

Lôi Kình quay lại, cửa phòng đã đóng chặt, các huynh đệ cũng không có mặt tại

đây nữa, quỳ thì quỳ, dù gì cũng chẳng ai nhìn thấy.

Thực ra Nại Nại chỉ định làm khó Lôi Kình một tẹo, chỉ cần anh nũng nịu, nịnh

nọt một lúc thì cô sẽ buông tha. Nhưng ai ngờ tên này lại quỳ xuống thật, cô

cảm thấy vô cùng kinh ngạc, liên hồi trốn tránh: “Không cần đâu, để em tự làm.”

Nại Nại lấy nhẫn khỏi tay anh tự đeo vào ngón áp út, không to không nhỏ, vừa

xinh. Nhớ lại bộ dạng lén lút đo kích cỡ tay cô hôm đấy thật buồn cười, thế là

cô nịnh anh: “Kim cương to quá, bao nhiêu cara thế?”

Lôi Kình cũng chả kì vọng cô đỡ anh dậy khi cô vẫn đang ngắm nghía hạt kim

cương, nên tự mình phủi đùi đứng dậy: “6 cara, là kim cương Nam Phi.”

Nại Nại chặc lưỡi: “Đắt quá, cỡ giá một căn biệt thự đấy!”

Lôi Kình ôm lấy cô từ phía sau, cắn yêu tai cô nói: “Không đắt, em còn quý giá

hơn nhiều lần.”

Nại Nại cảm động vì câu nói của anh: “Anh thật biết dỗ dành người khác.”

“Anh còn biết nhiều cái khác nữa…” Lôi Kình cúi đầu cười gian xảo: “Hay là, thử

xem sao nhỉ?”

“Anh… ở đây không thoải mái?” Nói ra cũng lâu rồi không lam cái đó, Nại Nại

cũng cảm thấy nhớ nhung.

Lôi Kình bế cô đặt lên bàn, nửa bàn bày đầy hoa hồng càng làm nổi bật làn da

trắng nõn của cô, anh chậm rãi cởi khuy áo cô, vuốt ve ngực cô, đang đam mê vẫn

không quên hỏi: “Chắc không vấn đề gì chứ?”

“Không biết.” Cô nói không rõ lời, chân tay cùng lâm trận, kéo lấy áo và thắt

lưng của anh.

Lôi Kình đứng thẳng dậy, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang mơ màng trên bàn:

“Em lại còn không biết?”

“Tại sao em lại phải biế lặng người trước câu hỏi của anh.

“Vậy thì thôi đi, nhỡ làm con bị thương thì sao?” Lôi Kình chỉnh lại trang phục

cho cô, ảo não thầm nghĩ: Lần trước là bà cô của cô, còn lần này thì là con của

anh. Nếu sau này có ai nữa đến ngăn cản họ ân ái, chắc anh cũng không thấy quái

lạ nữa. Dù gì anh cũng đã gặp hai người thân thích rồi, những người khác ư, chỉ

là ruồi muỗi thôi.



“Sau này con kết hôn phải

có xe cực to, đưa con oai phong đi khắp thành.” Mẹ Nại Nại lau miệng cho tiểu

Nại Nại đang nhồm nhoàm vừa nói vừa nhai không rõ tiếng.

“Chỉ chở mình em thôi?” Chị họ cười hỏi.

“Vậy… tính thêm cả chị nữa.” Nại Nại trả lời khá miễn cưỡng.

“Thế còn mẹ em thì sao?” Chị họ vẫn thích trêu chọc tiểu Nại Nại mũm mĩm dễ

thương.

“Thêm cả mẹ nữa.” Nại Nại ôm lấy vai và thơm mẹ một cái rồi cười ha ha.

“Vậy còn tân lang nữa?” Chị họ vẫn không chịu buông tha.

“Cái này… cái này… không đủ chỗ cho anh ấy, chúng ta không tính anh ấy nữa.”

Tiểu Nại Nại trả lời rất khó khăn.

Cả nhà được trận cười no bụng.

***

Nơi được lựa chọn tổ chức hôn lễ khá hẻo lánh, một nông trang nhiều cây xanh,

cho dù đang mùa đông nhưng ở đó vẫn tràn ngập hương thơm xanh mướt cỏ hoa.

Từ đầu Nại Nại đã dặn dò trước với mọi người, không được mềm lòng với Lôi Kình,

cả tổ trưởng, Tiểu Trần và chị họ đều phải đòi lì xì lớn của anh mới được.

Mẹ Nại Nại thấy con gái mình cùng với các bạn trong phòng cười hả hê, bà cũng

bất giác nhoẻn cười. Bà đang bận rộn chuẩn bị các món đồ đáp lễ cần thiết.

Đây cũng là một trong những điều bà yêu cầu Lôi Kình phải làm, mọi thứ cử hành

trong hôn lễ đều phải tuân theo nguyên tắc nhà

họ Tần, nên lấy thế nào thì phải lấy như thế.

Nhìn thấy dáng vẻ anh mang thịt lợn, hành củ, bột mỳ và củi đến nhà, mẹ Nại Nại

lại cảm thấy tâm trạng bình ổn, anh không hề oán thán phàn nàn gì cũng khiến bà

thật sự cảm thấy, có lẽ lần này Nại Nại đã chọn đúng người rồi.

Chuông cửa vừa vang lên, m