
ng khách, hai mắt nhìn Tống Đình Phàm, hi vọng hắn có thể giải thích rõ ràng câu nói chưa xong khi nãy
Mục Kiệt nhìn tình hình này cũng đã hiểu được bảy, tám phần, ra mòi Trần
Lâm chưa phát hiện ra sự ‘ngạc nhiên’ trong nhà Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm dẫn Trần Lâm đến một cánh cửa, sau khi mở ra, Trần Lâm liền
thấy cửa này tựa hồ chỉ có tác dụng trang trí. Cánh cửa này ngăn cách
thang lầu bên ngoài và không gian bên trong. Chính là, vì sao lại có một lầu ở đây? Trần Lâm nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn thấy cửa bên kia, nghĩ
nghĩ, cậu hiểu rồi
– “Mục Kiệt nói ba tầng này đều là của anh, mà anh lại làm thành một khối, có phải hay không?”. Trần Lâm quay đầu hỏi Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm gật gật đầu không nói gì
Lần này Trần Lâm nở nụ cười. Cậu nghĩ vừa rồi Lưu Dụ cố ý, hắn hẳn không
thường xuyên nhấn chuông cửa trước phòng, mà sẽ nhấn chuông ở tầng trên
hoặc tầng dưới. Trách không được, vừa rồi cậu nghe tiếng chuông có vẻ xa xăm
Trần Lâm buồn cười trong lòng, Lưu Dụ này, nhất định vừa rồi là muốn đùa giỡn mình
Khi Trần Lâm và Tống Đình Phàm quay lại phòng ăn, Mục Kiệt Lưu Dụ đã ngồi
sẵn bên bàn nghênh ngang chuẩn bị ăn. Tống Đình Phàm vừa thấy, màu liền
chau mạnh lại, nhìn hắn, “Cậu cảm giác mỗi lần nhấn chuông như vậy, vui lắm phải không?”
Lưu Dụ vừa nghe xong liền ngượng ngùng sờ sờ mũi, cãi chày cãi cối, “Tôi là đùa với Trần Lâm chứ không phải với cậu”. Nói xong còn mong nhìn thấy Trần Lâm
Trần Lâm thân thiết hòa ái cười với hắn, tiếp theo một câu, “Tôi cũng không muốn đùa với anh!”. Cái này làm Lưu Dụ mắc kẹt, thượng không được hạ không được
Mục Kiệt ở bên cạnh xem trò hay đến vui vẻ, hớn hở tiếp đón Trần Lâm ngồi xuống
Khi bốn người ngồi xuống, Mục Kiệt còn liếc nhanh Trần Lâm, kề tai nói nhỏ, “Giải quyết xong rồi?”. Trần Lâm tuy bị hỏi có chút quẫn bách, vẫn gật gật đầu
Tống Đình Phàm khóe mắt liếc nhìn hai người có vẻ đang thân mật, sắc mặt
không xem là tốt. Lưu Dụ theo kinh nghiệm có thể nhận ra, cho nên hắn
một tay chống cằm, một tay gắp rau chuẩn bị xem Tống Đình Phàm phát tác. Nói thật, thời điểm này mà nói hắn toàn tâm ăn cơm không xem kịch thì
đó không phải là Lưu Dụ
Đầu tiên, không phải ai cũng dàng được ăn
đồ ăn Tống Đình Phàm nấu, huống chi bây giờ lại tuyệt đỉnh mĩ vị. Kỳ
thật khi mới nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn, Lưu Dụ còn nghĩ Trần Lâm làm,
chính là nhìn thêm một lúc nữa mới hiểu ra. Tiếp theo, tâm nguyện của
Lưu Dụ là muốn nhìn Tống Đình Phàm diễn thật tốt, không biết hôm nay
mong ước của hắn có được đền đáp hay không
Mà Mục Kiệt dường như
hoàn toàn không chú ý đến tình huống chung quanh, hết gắp rau lại múc
canh cho Trần Lâm. Trần Lâm tự nhiên nhất nhất tiếp nhận. Trong lòng
Trần Lâm có cảm tình rất tốt với mục Kiệt, tuy nói hắn là thuyết khách
của Tống Đình Phàm những cũng thật tình khuyên giải mình. Trần Lâm nhớ
rõ ân tình này
Một lúc sau, Mục Kiệt thu liễm rất nhiều, không hề
chỉ quan tâm đến việc ăn uống của Trần Lâm. Hắn thế nào lại không chú ý
sắc mặt của Tống Đình Phàm, nhưng hắn không sợ hãi! Bởi vì Tống Đình
Phàm nợ hắn một cái nhân tình rất to!
Ăn cơm xong, Trần Lâm nói sẽ dọn rửa, bọn họ ra phòng khách ngồi trước đi. Tống Đình Phàm tự nhiên
không từ chối, vừa lúc hắn cũng có chuyện muốn nói với hai người kia
Ba người ngồi xuống, Lưu Dụ liếc nhìn người đang bận rộn trong bếp, mở miệng, “Đình Phàm, cho dù mọi việc có khó khăn, chậm trễ một chút cũng không ảnh
hưởng gì đến chúng ta. Chuyện kia kì thật cũng không cần cậu đích thân
ra tay, nếu thực sự có người phải về giải quyết, tôi và Mục Kiệt sẽ đi,
cậu ở lại Bắc Kinh. Dù sao Trần Lâm cũng vừa mới đến đây không lâu”
Lưu Dụ hiếm khi nói chuyện đứng đắn như vậy, mà câu cuối cùng của hắn rõ
ràng là sự thật. Nói thật, biết nhau lâu như vậy, Lưu Dụ đều xem hai
người kia là huynh đệ, mà Trần Lâm lại là người yêu của huynh đệ, Lưu Dụ tự nhiên cũng xem cậu như huynh đệ của mình
Tống Đình Phàm ngồi ở sô pha hai tay nhéo nhéo mi tâm, lắc lắc đầu
Mục Kiệt nhìn thấy, trong lòng đoán, “Cậu cố ý đi sao?”. Tống Đình Phàm không chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn Mục Kiệt, kì thật hắn
cũng không kinh ngạc khi huynh đệ của mình đoán ra được điểm ấy
– “Cậu là muốn cho Trần Lâm… thêm một thời gian nữa, làm cậu ấy hiểu rõ
quan hệ hai người, một lần nữa xác định quan hệ của hai người. Quan
trọng nhất là nếu không có cậu bên cạnh, Trần Lâm tự mình mở tiệm cũng
coi như một cách tự khẳng định mình. Tâm lí có thể sẽ dễ dàng nhận cậu
hơn, phải không?”. Mục Kiệt tuy rằng dùng câu hỏi nhưng biểu đạt rất rõ ý tứ
Không thể không phủ nhận, trong vấn đề tâm lí chiến, Tống Đình Phàm hắn là
cao thủ a! Trần Lâm gặp được hắn không biết là hạnh phúc hay bất hạnh!
Tống Đình Phàm nhíu mày từ chối cho ý kiến. Bởi vì hắn cũng không có suy nghĩ nào khác những lời Mục Kiệt nói
Lưu Dụ nghe, trong lòng liên tục than thở
– “Tôi không nghĩ cậu ấy lại có gánh nặng tâm lí gì. Mà gánh nặng hiện tại là cha mẹ cậu ấy”. Nói xong, Tống Đình Phàm tạm dừng một chút, trầm tư chốc lát rồi nói tiếp, “…. Ra mòi, tôi còn phải cho cậu ấy