
, lo lắng, nhìn chính
mình đối mặt với mọi vấn đề. Rồi cuối cùng lại nói, những bất an, lo
lắng, kì thật đều là dư thùa, hoàn toàn không cần thiết… Đích, hắn chính là ép mình phải trải qua quá trình kia mà thôi. Mà hắn sớm đã đem kết
quả cuối cùng quy định sẵn rất tốt, không báo động gì trước liền trực
tiếp nói cho mình biết, cũng không có cách cự tuyệt. Chính mình cứ như
vậy bị hắn quan sát như tế bào sinh vật đặt dưới kính hiển vi, loại bỏ
cảm giác không thoải mái bên ngoài, cũng có…. sợ hãi
Mà chính mình trái lại cũng hiểu được hết thảy, biết được hết thảy, nhìn thấu hết
thảy, nhưng không có cách gì trách cứ hắn, hơn nữa chỉ có thể nhận, cậu
có thể nói Tống Đình Phàm đã sai sao?… Không thể! Trần Lâm biết rõ mình
ủy khuất những cũng không thể nói hắn sai! Bởi vì tất cả cũng từ một câu nói của mình mà ra
Hắn làm cho Trần Lâm trải qua cảm thụ chân
thật như vậy, Trần Lâm lạnh nhạt bình tĩnh chưa bao giờ trải qua chuyện
này, lại như thế nào không thể làm cậu chung thân khó quên? Chính là bản thân Trần Lâm cũng chỉ có thể thán phục!
Trần Lâm ôm cổ Tống Đình Phàm, nhẹ nhàng lắc đầu
Kì thật thông qua thân hình run rẩy của Trần Lâm cùng một ít biến hóa tình tự, Tống Đình Phàm cũng biết những lời Mục Kiệt nói khi chiều có ảnh
hưởng nhất định đến cậu. Bất quá, Tống Đình Phàm không ngại, hắn phải
làm như vậy, Trần Lâm bình thường như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nói những lời vũ nhục tình cảm của hai người, cũng tuyệt đối
không thể lấy đó tổn hại đến tình cảm của hai người. Điểm này, Tống Đình Phàm thực kiên trì!
– “Anh biết em muốn mở hiệu sách, chính là anh nghĩ ra một đề nghị, em tham khảo một chút”. Lời nói Tống Đình Phàm đã uyển chuyển rất nhiều
Trần Lâm gật gật đầu, “Anh nói đi”
–
“Em muốn mở hiệu sách một vì thực hiện nguyện vọng ban đầu của chính
mình, hai cũng bởi vì đó là ngành đơn giản, không cần giao tiếp với quá
nhiều người, em làm như vậy cũng không uổng công”. Trần Lâm lại gật đầu, ý bảo Tống Đình Phàm nói tiếp
– “Vậy nếu mở thêm quán cà phê hoặc quán trà thì sao?”
Trần Lâm nhíu mi, cậu không hiểu ý tứ của Tống Đình Phàm. Tống Đình Phàm xoa xoa vai cậu, “Mặt tiền cửa hàng kia hôm nay em cũng thấy được, lớn nhỏ không cần nói, vị trí cũng không sai, đúng không?”. Trần Lâm than thở trong lòng, em biết vị trí kia không tồi a?! Lại lập tức hiểu ý Tống Đình Phàm
– “Anh muốn nói, em cùng lúc kinh doanh hai lĩnh vực khác nhau sao?”
Tống Đình Phàm gật gật đầu, hiển nhiên hài lòng với phản ứng của Trần Lâm
– “Ân, bất quá cũng không phải kinh doanh hai ngành hoàn toàn khác nhau,
em có thể sắp xếp như nhau, hoặc đem hai loại hình nhập làm một. Mấu
chốt vẫn là hiệu sách”
Trần Lâm không hiểu nhìn Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm nói rõ, “Tuy rằng để em thanh thản mở hiệu sách thì em sẽ thoải mái tự tại rất
nhiều, nhưng anh còn hi vọng em có thể ra ngoài tiếp xúc với một ít
người, dù sao xã hội này cũng không thích hợp với những người chỉ biết
sống trong thư phòng”
Trần Lâm nghe xong lời của hắn, trong lòng đột nhiên giật mình. Người này, hắn vì mình mà lo lắng chu đáo vậy sao?
– “Vừa lúc kinh doanh hai loại hình khác biệt lại có thể cho em tiếp xúc
với nhiều người, thông qua nhiều loại người đó, em cũng có thể hiểu đời
được nhiều ít. Không đến mức em hoàn toàn đắm chìm vào một đống sách của em”. Nói câu cuối, Tống Đình Phàm như vừa nhớ đến gì đó
Hắn nhớ rõ có một lần mình ở lại trong phòng ngủ của Trần Lâm, cậu đang đọc sách, đọc đến mất ăn mất ngủ, căn bản một buổi tối hắn bị bỏ rơi! Lúc
ấy chính mình cũng rất bực mình!
Trần Lâm có vẻ cũng nhớ đến việc
đó, cậu quẫn bách cười một chút. Đồng thời trong lòng lại rất cảm động,
một người dùng thái độ nghiêm túc như vậy để nói đến công việc, làm sao
không có được thành tựu như bây giờ. Mà hiện tại, những tâm tư này của
hắn cũng vì mình mà hao tổn, chính mình sao lại không cảm động vui sướng được?
Trần Lâm gật đầu đồng ý đề nghị của Tống Đình Phàm
– “Đồng ý nhanh như vậy? Không lo lắng một chút?”. Tống Đình Phàm trêu chọc cậu
Trừng mắt liếc hắn, Trần Lâm trả lời, “Không cần!”
– “Haha, không cần thì không cần”
– “Chính là, em sợ mình chưa bao giờ tiếp xúc với hai lĩnh vực kia, làm không được”. Trần Lâm có chút lo lắng
Tống Đình Phàm không nghĩ như vậy, “Này không vấn đề gì, anh tìm người cho em, trước mang em làm quen với công
việc, đợi cho em vững vàng thì tiếp nhận công việc, còn không có thể
thuê người khác quản lí”
Trần Lâm cảm giác Tống Đình Phàm nói rất đúng, nhưng như vậy không phiền toái cho hắn sao
– “Thu hồi ý tưởng loạn thất bát tao của em đi!”. Ánh mắt Tống Đình Phàm chuyển lạnh như hiểu rõ vừa rồi Trần Lâm vừa nghĩ gì
Ngữ khí lập tức hòa hoãn, “Mục Kiệt cũng chưa nói, lúc mở cửa hàng em hoàn toàn đảm đương vật liệu trang trí”. Xem như an ủi Trần Lâm, nhưng lại lập tức bổ sung một câu, “Anh tự nhiên cũng sẽ cung cấp vật liệu”
Trần Lâm thấy Tống Đình Phàm thẳng ý quyết định, trong lòng cười một trận
thật tươi, người này có thuật đọc tâm sao? Suy nghĩ của mình mới vừa
hiện lên hắn đã nó