
ng nhìn thấy nhãn mác trên quần áo Tống Đình Phàm, bởi vì tất cả đều là chuyên gia làm riêng biệt cho
hắn! Có thể hiểu, hắn xài tiền rất xa xỉ! Cậu có thể chỉ dựa vào một cửa tiệm mà nuôi nổi hắn sao?
Nghĩ đến tự mình phải mở tiệm, Trần Lâm lại lo lắng một trận trong lòng. Chính mình khi nói chuyện phiếm với
hắn cũng chỉ vô tình đề cập muốn mở một cửa hàng trong tương lai, không
ngờ người kia lại ghi tạc trong lòng. Tống Đình Phàm như vậy, Trần Lâm
không phải không cảm động. Nếu có thể nghĩ thông suốt, Trần Lâm còn
giống như cảm động đến độ tức giận
Mục Kiệt nghe Trần Lâm than thở, biết cậu đang vui đùa, liền lớn mật trêu cười nói, “Tôi nói Trần Lâm cậu a, cậu vừa rồi không muốn ở ngốc cùng Tống Đình
Phàm một nơi, cậu đi là được, để làm chi còn quay lại nói với cậu ấy là
về trường cũ a? Hơn nữa dù cậu nói quay về trường, cậu đi nơi khác cũng
được, thế nào lại liền quay về đây a? Nói thêm nữa, dù cậu có quay về
trường, cũng đừng rõ ràng đứng ở hành lang rất dễ tìm này đi?”
Mục Kiệt một câu lại một câu hỏi Trần Lâm, ý tứ chế nhạo rất rõ ràng, Trần
Lâm bị hỏi dồn dập tất nhiên không được tự nhiên. Chính mình lúc đó quả
thật không muốn ở ngốc một chỗ với người kia, muốn rời đi một chút, tuy
nói quay về trường học cũ, chính là cũng không cần quay về thật. Nhưng
nửa đường đi cậu mới phát hiện mình không mang di động, lo lắng người nọ tìm không thấy mình nên chỉ có thể quay về trường, hơn nữa còn đứng ở
nơi rất dễ tìm thấy
Da mặt Trần Lâm có chút chịu không nổi, “Anh hỏi nhiều vậy a!”
– “Đi một chút đi, hai chúng ta cùng đi xem lại trường cũ”. Hai người cùng nhau ra khỏi vườn trường
Mục Kiệt nói thật nhiều chuyện vui khi ba người còn học đại học, Trần Lâm
cũng nói chút, cũng hỏi các sinh viên thăm lại các giáo sư, giảng viên
cũ. Hơn nữa còn vui vẻ cười đùa lẫn nhau, hai người tâm đầu ý hợp tán
gẫu
Chính là vui thế nào thì vui, đến giờ cơm chiều, Mục Kiệt vẫn
phải mang Trần Lâm về giao cho Tống Đình Phàm. Phải biết rằng nhiệm vụ
nguyên chiều hôm nay của hắn là đây!
Mục Kiệt đưa Trần Lâm về đến nhà, nói, “Tôi không lên, a~!”. Thuận tiện còn nháy mắt với Trần Lâm
Trần Lâm có chút quẫn bách, “Tôi không biết tầng nào a!”
– “Ha ha ha, Trần Lâm a Trần Lâm, không lạ vì sao Đình Phàm để ý cậu! Nơi này có ba tầng đều là của cậu ấy. Lúc trước kiến trúc sư vì muốn thiết
kế theo phong cách hữu tình mới mẻ nên thêm vào vài tầng ở mặt sau, mà
tên Tống Đình Phàm kia không muốn ầm ĩ nên mới chuyển xuống dưới ở.
Không chỉ có thế, haha, cậu ấy còn thay đổi thiết kế một chút, khi nào
vào cậu sẽ ngạc nhiên!”
Trần Lâm bị câu nói của Mục Kiệt khơi dậy tính hiếu kì, Mục Kiệt nhìn bộ dáng ngốc lăng của cậu, “Quên đi, quên đi, hôm nay tôi làm người tốt, đến Tây Phương thỉnh Phật, mang cậu trở về”
Xuống xe, Mục Kiệt liền nhấn chuông cửa
Tống Đình Phàm mở cửa liền nhìn thấy hai người, nheo mắt, Trần Lâm bị nhìn đến cả người đều mất tự nhiên
– “Cái kia, Đình Phàm, người cũng mang về cho cậu rồi!”. Ánh mắt Mục Kiệt lăn qua lăn lại giữa hai người, lớn mật hỏi một câu, “Không mời tôi vào ngồi một chút?”
Tống Đình Phàm lạnh mặt nhìn hắn, cậu nói xem?
Mục Kiệt hảo mất mặt, ánh mắt ‘cậu thiếu tôi một cái nhân tình’ nhìn Tống Đình Phàm, xoay người rời đi
Chờ Mục Kiệt rời đi, hai người sẽ đứng ngoài cửa nhìn nhau thật lâu sao?
Thực hiển nhiên, sẽ không!
Bởi vì Tống Đình Phàm liền nói, “Vào đi, ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ nói sau!”
Trần Lâm nghe lời làm theo mệnh lệnh
– “Toilet ở đằng kia, rửa ráy trước đi rồi quay lại”
Trần Lâm vừa vào cửa liền thấy nơi ở của Tống Đình Phàm không xa hoa như
mình tưởng tượng, ngược lại không khí còn rất đơn giản. Không gian trang hoàng bằng gam màu nhạt, tường màu vàng nhẹ, sô pha vàng nhạt, phòng
bếp ngăn cách bằng vách thủy tinh, cũng là trang sức đơn giản sáng sủa!
Trần Lâm cười cười trong lòng, thật không ngờ hắn cư nhiên thế này
Khi Trần Lâm quay ra, Tống Đình Phàm còn nói, “Điện thoại của em có hai cuộc gọi nhỡ, là người nhà gọi”
– “Nga, a, có thể là mẹ em”. Trần Lâm vội vàng lau lau tay, nhận điện thoại Tống Đình Phàm đưa cho cậu
– “Gọi lại đi”
– “Ân”
Trần Lâm gọi điện về nhà, là mẹ Trần gọi hỏi con trai đã đến Bắc Kinh chưa, hai mẹ con hàn huyên chốc lát nhưng không nhiều lời
Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm nói chuyện xong, gọi cậu ra ăn cơm. Trần Lâm
nhìn đồ ăn trên bàn đều là nấu tại nhà, thịt kho tàu khoai tây, thịt bò
kho, một phần canh rau diếp nấu trứng… rõ ràng không phải đồ ăn mua từ
khách sạn. Bất khả tư nghị ngẩng đầu nhìn Tống Đình Phàm, “Anh nấu sao?”
Tống Đình Phàm liếc mắt, xoay người bới cơm, xem như cam chịu! Trong lòng
lại nghĩ, dùng ánh mắt nói, anh không thể nấu cơm sao?!
– “Anh chưa bao giờ nói với em anh biết nấu cơm a”
Tống Đình Phàm đưa bát cơm cho Trần Lâm, “Thời đại học tự mình ở nơi này, đi học”
Sau đó hai người ngồi xuống ăn cơm, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh
gì. Trần Lâm nhiều lần muốn mở miệng nói, chính là khóe miệng vừa giương lên lại thủy chung không ra tiếng. Ăn đồ ăn Tống Đình Phàm nấu, Trần
Lâm cảm giác