
bước chạy đến chỗ mình, Trần Lâm giật mình nói, “Anh làm sao cũng ở trong này?”
Mục Kiệt mỉm cười, “Cậu nói xem”
Trần Lâm trong lòng hiểu rõ, quay đầu lại, im lặng ngồi xuống, Mục Kiệt thở dài trong lòng, cũng ngồi xuống
– “Trần Lâm, cậu khó xử khi cậu ấy làm thế sao?”. Mục Kiệt nhìn một bên mặt Trần Lâm hỏi
– “Hoặc có thể nói là… nam khan?”. Nhẹ giọng hỏi một câu, Mục Kiệt rõ ràng cảm thấy người bên cạnh rung động một chút
Trần Lâm trầm mặc
– “Kì thật, cậu không cần phải… có cảm giác như vậy”
Trần Lâm khó hiểu xoay người nhìn Mục Kiệt
– “Biết không? Trần Lâm, theo tôi được biết, sự tình vốn không phải như
thế, tôi biết thời điểm Đình Phàm cần Lưu Dụ hỗ trợ tìm mặt bằng cửa
hàng, nhưng cậu ấy cũng không tính toán đại diện toàn quyền cậu mua đứt
nơi đó, thậm chí là sang tay trực tiếp cho cậu. Ý tứ của cậu ấy có lẽ
chỉ là không muốn cậu lo quá nhiều việc khi đến Bắc Kinh… Ách, làm như
vậy cũng không có gì không ổn với tình yêu hai người, phải không?”. Câu cuối cùng Mục Kiệt vừa giễu cợt vừa có ý khẳng định
– “Hơn nữa trước kia cậu ấy cũng không định để cậu đến Bắc Kinh nhanh như vậy, cậu ấy nguyện ý cho cậu có đủ thời gian để thăm người nhà hoặc
nghỉ ngơi thư thái. Còn hiện tại, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế
này, cậu… không thử nghĩ vì lí do gì sao?”. Mục Kiệt nêu lên vấn đề với Trần Lâm, cũng là uyển chuyển khuyên giải cậu, đồng thời cũng có phần tò mò
Nghe Mục Kiệt nói, tâm tư Trần Lâm dạo qua một vòng. Người kia, rốt cuộc là ý tứ gì? Là chính hành vi và lời nói của mình đã làm hắn thay đổi ý định
ban đầu? Trong nháy mắt một tia chớp xẹt qua, Trần Lâm giống như bắt
được ý niệm trong đầu, chẳng lẽ… bởi vì mình nói hắn xem mình là nữ nhân sao?
Trần Lâm không tin mở to hai mắt, Mục Kiệt nhìn thấy phản
ứng của cậu, đoán, cậu có thể đã nghĩ ra lí do. Vì thế vẻ mặt tò mò
hướng đến trước mặt Trần Lâm, hy vọng có thể biết được đáp án. Tống Đình Phàm tuy rằng có đơn giản nói cho Mục Kiệt biết tình hình hiện tại của
Trần Lâm, chính là hắn vẫn không nói nguyên nhân căn bản nhất cho Mục
Kiệt, cũng không thể trách Mục Kiệt tò mò
Trần Lâm vẫn không để ý
Mục Kiệt, chìm vào suy tưởng, không đến mức như vậy chứ? Người kia đã
tính toán chi li, có thù tất báo? Chỉ vì mấy câu nói kia mà lại giáo
huấn mình như thế? Thế nào cũng phải làm mình biết nguyên nhân bất an
không yên, tâm hồn không được thoải mái?
Đợi Mục Kiệt quay về vị trí của hắn, Trần Lâm mới mở miệng, “Mặc kệ vì lí do gì, chẳng lẽ anh ấy không thể đứng trên lập trường của tôi, quan tâm đến cảm thụ của tôi sao?”
– “Ai, Trần Lâm, cậu không cần để tâm những chuyện vụn vặt được không?
Cậu nghĩ một chút, với quan hệ hiện tại của hai người, nếu cậu ấy có
năng lực chiếu cố, giúp đỡ cậu, thì đó cũng là đạo lí cậu ấy phải làm!
Nếu cậu ấy không làm gì mới là quá phận! Hơn nữa tôi cũng vừa nói,
nguyên lai cậu ấy không định làm vậy, có nguyên nhân gì đó cậu ấy mới
thay đổi ý định ban đầu! Ý định ban đầu của cậu ấy là nguyện ý để cậu
quyết định hết thảy! Đương nhiên, tôi không phủ nhận, cậu ấy có thể âm
thầm giúp cậu!”
Trần Lâm nhìn Mục Kiệt nói nhiều một hơi
như vậy, cậu cảm giác rất hiếm lạ. Bao lâu rồi mới có thể thấy Mục Kiệt
kích động như bây giờ?
Mục Kiệt nghỉ ngơi lấy hơi, tiếp tục nói, “Nhạ, cậu hiện tại không thể nói cho tôi biết nguyên nhân là cậu ấy thay đổi ý định ban đầu sao?”
Nguyên lai anh nói nhanh như vậy, kích động như vậy, cuối cùng là vì vấn đề
này a! Trần Lâm nghĩ thầm trong lòng. Chính là, cậu không có ý định nói
ra, hơn nữa cậu cũng không nói nên lời
Trần Lâm cố tình lắc đầu, hai mắt viết, không-thể-nói-được!
– “Hảo hảo hảo, không nói liền quên đi!”. Mục Kiệt la hét trong lòng, hai người nhà này kín miệng như nhau!
– “Mục Kiệt, anh biết anh ấy nhiều năm như vậy, anh ấy là người thế nào?”
Mục Kiệt nghe Trần Lâm hỏi, cũng biết cậu rất muốn biết vấn đề này
– “Cậu ấy a, là con chồn đen! Bất quá, cũng là anh em tốt”. Nói xong cười cười với Trần Lâm
– “Ba người chúng tôi từ nhỏ đã chơi với nhau, gia thế tương đương nhau.
Nhà Đình Phàm xuất thân từ quân nhân, sau đó theo nghiệp chính trị, từ
nhỏ đã chịu giáo dục rất nghiêm khắc”. Nói xong còn không quên thổn thức hai tiếng. “Lão đầu nhi của cậu ấy dùng phương thức giáo dục không bình thường như vậy, nhưng Đình Phàm lại thích ứng rất tốt, hơn nữa với mọi yêu cầu của lão
đầu nhi kia, Đình Phàm đều xuất sắc vượt qua, chưa bao giờ không hoàn
thành tốt”. Ngừng lại một chút, tiếp tục nói
–
“Bất quá, cũng có thể bởi vì vậy, mới dưỡng cậu ấy thành người trầm mặc
ít nói, tính cách thâm trầm nội liễm như bây giờ! Nhà Lưu Dụ cũng không
khác biệt lắm với Đình Phàm, nhưng vì không phải là con một, cậu ấy may
mắn hơn một chút, có thể tự chọn lựa tiền đồ cho mình, có thể hơi tự do
phát triển, cho nên mới thành cá tính cà lơ phất phơ như bây giờ”
Nhắc đến Lưu Dụ, hai người cùng nhìn nhau cười
– “Vậy còn anh?”
– “Nhà tôi a, xem như là thương nhân đi. Nhưng có người làm chính trị,
chính là tôi không muốn nhập vào làm một với bọn họ nên chính mình xông
p