
vội đến quên mất bữa trưa, việc này, trong lòng Trần Lâm ít
nhiều cũng băn khoăn. Cho nên cậu muốn mời bọn họ ở lại dùng cơm chiều
như một chút đền bù
– “Tốt, tốt, lâu rồi tôi chưa được ăn đồ Đình Phàm nấu”. Lưu Dụ ồn ào, gật đầu đồng ý
Mục Kiệt cũng mỉm cười, gật đầu vuốt cằm
Kì thật hắn nào đã lâu không ăn, còn chưa được một tuần. Trần Lâm nhớ rõ
ngày nghỉ thứ hai, bọn họ đã đến nhà dùng cơm. Bất quá, cậu hiểu, bọn họ kì thật đồng ý ở lại vì sợ cậu và Tống Đình Phàm khó xử
Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm tha thiết giữ hai người Mục Kiệt Lưu Dụ, từ chối cho ý kiến, hừ hừ mũi
Dùng xong cơm chiều, lúc tiễn hai người ra cửa, Lưu Dụ còn rất không có lòng tốt vỗ vai Trần Lâm, “Yên tâm, yên tâm, không có việc gì đâu, cậu tiếp tục kiên định với lập trường của mình, đừng để ý cậu ấy! Haha…”
Trần Lâm chỉ cười với câu nói này của Lưu Dụ
Tối đến, Trần Lâm còn đang ngồi trên sô pha xem TV, Tống Đình Phàm đã mang túi chườm nóng đi đến
Hai người vẫn không nói lời nào, Tống Đình Phàm đặt chân Trần Lâm trên đùi mình, cố định túi chườm, sau đó mát xa cho cậu
Cách thức mát xa như vậy, người làm phải rất đều tay, nếu không sẽ vô tác
dụng. Cho nên, không lâu sau, trán Trần Lâm đã lấm tấm mồ hôi
Tống Đình Phàm đứng lên, Trần Lâm nghĩ hắn đã mát xa xong, chuẩn bị rời đi, vì thế vội vàng giữ chặt hắn
Ngữ khí Tống Đình Phàm dịu đi không ít, thậm chí còn mang theo hương vị trấn an, “Anh đi lấy khăn mặt cho em”
Buông tay Tống Đình Phàm, Trần Lâm cuộn mình trên sô pha. Cậu không muốn tiếp tục làm Tống Đình Phàm tức giận, cậu cũng biết hành động hôm nay của
mình đã dọa hắn một phen, là mình không đúng, nhưng bị hắn đối xử như
vậy vẫn cảm thấy ủy khuất
Tống Đình Phàm mang khăn mặt quay lại,
liền nhìn thấy bộ dạng ủy khuất lọt thỏm trong sô pha của cậu, thở dài,
kéo người đến gần hơn chú, ngồi bên trái cậu ấy, từ sau ôm lấy cậu,
thuận tay lau mồ hôi cho cậu. Hoàn thành hết thảy mọi việc, Tống Đình
Phàm mới bất đắc dĩ buồn cười mở miệng, “Anh còn chưa nói gì đến em, em cũng ủy khuất được?”
Trần Lâm không nói gì, thả lỏng cơ thể tựa vào Tống Đình Phàm
– “Lúc còn ở đại học, mỗi khi bơi lội đều dễ ràng bị chuột rút, nhưng em không đến bệnh viện kiểm tra nguyên nhân?”
– “Không, em nghĩ thần kinh vận động của mình không tốt do không thường xuyên rèn luyện, nên cũng không nghĩ nhiều”
– “Không nghĩ nhiều? Không nghĩ nhiều thì tại sao em lại chuyển sang cầu lông?”
Không ngại nói cho Tống Đình Phàm biết, Trần Lâm dừng một lát mới trả lời, “Nhìn biểu hiện hôm nay của anh, có thể hiểu chuột rút khi bơi là
chuyện nguy hiểm, dù sao lúc đó cũng đang ở trường học, ở trong lớp học, nếu em cố chấp tiếp tục học bơi, không thể nói cả khóa nhưng ít nhất
trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ làm thầy cô bạn bè bất an, khủng
hoảng. Nếu nói rõ hơn một chút, mỗi lần học bơi em đều không thể xuống
nước, những người bên cạnh sẽ bắt đầu chú ý…. Đình Phàm, cảm giác ấy rất không dễ chịu….”. Nói xong, bản thân cũng vô thức lắc lắc đầu
Cùng một lời nói, cùng một ý tứ, nhưng khi Trần Lâm và Lưu Dụ nói ra, hoàn
toàn tạo nên suy nghĩ khác nhau trong Tống Đình Phàm. Ngữ khí của Trần
Lâm, thấp sáp, u nhiên, nghe xong sẽ làm người ta đau lòng, Tống Đình
Phàm nghĩ, em là quan tâm đến thái độ của người khác như vậy sao?
Tuy đồng tình với cách nói của Trần Lâm, nhưng đây cũng không phải lời giải thích tốt nhất cho hành vi hôm nay a!
– “Em cũng biết bị chuột rút khi bơi là nguy hiểm? Vậy mà hôm nay còn cố
chấp xuống nước? Em nghĩ mình làm vậy anh sẽ không bất an, không khủng
hoảng?”. Tống Đình Phàm có chút cao giọng
Trần Lâm có chút không để tâm, tiếp tục trả lời, “Nếu em nói cho anh chuyện đó, hôm nay anh chắc chắn sẽ không để em xuống
nước, hơn nữa sáng nay anh còn nghĩ rằng chân em vẫn rất đau. Em làm sao nói với anh được a, nói thì anh sẽ không để em đi bơi. Đã lâu rồi em
chưa xuống nước…. Đương nhiên muốn bơi, đương nhiên kích động a…”
– “Biết vậy, em còn cố ý?”. Tay Tống Đình Phàm đặt trên lưng Trần Lâm bỗng dưng siết chặt
Làm Trần Lâm hô to một tiếng “Ngô”, “Em nào nói mình đúng, mọi người đều ở bên cạnh a, nếu thực sự có gì bất trắc, em cũng không thể gặp chuyện gì a!”
– “Còn nói được!”. Dùng sức vỗ mạnh lưng Trần Lâm, “Em hiện tại còn nói không gặp chuyện gì? Vậy ai cần chườm nóng mát xa?”
– “Em…..”. Trần Lâm không còn đường chống đỡ
– “Em có biết khi em nhảy xuống nước, anh bất an đến thế nào không? Em có biết khi tay em vùng vẫy trong nước, cơ thể không giữ được thăng bằng,
sẽ uống rất nhiều nước sao?”. Chôn đầu ở hõm vai Trần Lâm, Tống Đình Phàm trầm giọng
Tống Đình Phàm trực tiếp phản ứng như thế, làm Trần Lâm giật mình không
thôi, cũng… áy náy không thôi……. Trần Lâm thực không ngờ, Tống Đình Phàm vì thế mà tức giận đến vậy, thất thố đến vậy!
Đến lúc này, Trần
Lâm mới khó khăn suy nghĩ những điều mình vừa làm hôm nay. Đúng vậy, khi Tống Đình Phàm bắt đầu nói, Trần Lâm liền càn quấy nổi loạn. Bốc đồng
làm sai rồi không nhận mình sai hệt con nít! Nhưng làm Tống Đình Phàm
thất thố, bối rối như vậy, Trần Lâm thực đáng