
nên nũng nịu, nên dây dưa, Trần Lâm tuyệt không từ bỏ. Dù sao
bản tính nào của cậu cũng đều biểu lộ cho Tống Đình Phàm biết, nên không sợ hắn bất ngờ
Với biểu hiện đa dạng của Trần Lâm, thái độ Tống
Đình Phàm vẫn như cũ– vui vẻ khám phá. Bất quá, điều kiện tiên quyết lần này là, chỉ cần Trần Lâm không quá khác người, thế nào cũng được
Những va chạm không thiếu trong đời sống chung, chuyện bơi lội lần này, Tống
Đình Phàm lại tìm được câu ‘Em cũng yêu anh’ của Trần Lâm, tâm tình hắn
mỗi ngày đều tốt như một đóa hoa ướt át đang khoe sắc
Tất nhiên,
Mục Kiệt Lưu Dụ gần hắn như vậy đương nhiên cũng nhận ra những thay đổi
nơi Tống Đình Phàm, vì thế hai người thậm chí còn đánh cược, nguyên nhân nào làm Tống Đình Phàm thay đổi như vậy? Bất quá, đến nay, cũng không
biết nguyên nhân, nên cuộc cá cược bất phân thắng bại
Thật ra bọn
họ nghĩ sẽ hỏi Trần Lâm, nhưng từ tháng 11 đến đêm trước khi về nhà nghỉ tết âm lịch, cũng không có kết quả gì, vô luận hai người bọn họ dụ dỗ
thế nào, cũng không thể lay động Trần Lâm
Mọi người nghĩ, nguyên nhân này, với trình độ da mặt mỏng của Trần Lâm, cậu có thể nói ra miệng sao! Hắc hắc
****** ******
Tết âm lịch năm nay, Trần Lâm do dự không biết nên về nhà hay ở lại cùng
Tống Đình Phàm, nhưng cậu còn chưa kịp do dự, đã bị Tống Đình Phàm phủ
quyết. Tống Đình Phàm thản nhiên nói, hi vọng cậu về nhà
Trần Lâm
là con một, gia đình cậu lại hạnh phúc đầm ấm như vậy, thiếu đi con trai mình tha thiết mong mỏi, cả nhà không được đoàn tụ, chắc chắn cha mẹ
Trần sẽ buồn lòng, ít nhiều khổ sở, ít nhiều lo lắng, Tống Đình Phàm
không cần nghĩ cũng đoán được. Sau đó, Trần Lâm chắc chắn sẽ tự trách,
áy náy vì việc đó. Nếu đã như vậy, Tống Đình Phàm đơn giản đề Trần Lâm
về nhà
Tuy hiện tại, tình yêu hai người không ướt át như những
tiểu thuyết tình cảm, nhưng dù sao có thời gian làm gốc rễ, lại đã trải
qua vài năm cũng nhau, hơn nữa cũng không có những yếu tố khác ảnh
hưởng, tình cảm cũng đã không giống dĩ vãng. Tâm ý tương thông, tình cảm ngày càng nồng đượm bền chặt hơn xưa
Hơn nữa hai người này cào
cũng sống cùng nhau, Tống Đình Phàm rất ít khi đi công tác, lần Tết âm
lịch này phải tách ra, cả hai thực sự vẫn có chút không quen. Năm ngoái, Trần Lâm vì sầu lo chuyện của Tống lão gia nên không quá chú ý đến việc này, nhưng năm nay, lần này tách ra, thực sự lại tâm tình cậu tệ đi rất nhiều
Kết quả là, 28 tết Trần Lâm mới về nhà
Bởi vì tháng
11 Trần Lâm không về nhà gặp cha mẹ, có thể nói năm nay gia đình chưa
từng có giây phút đoàn tụ. Tự nhiên, mẹ Trần liền sà vào quấn quít hỏi
Trần Lâm đủ chuyện. Cậu chỉ có thể vui đùa, “Mẹ, tại sao con càng lớn, mẹ lại càng chiếu cố con như em bé thế”
Mẹ Trần không để ý câu nói của con trai. Bất quá nhìn kĩ đứa con, thật
đừng nói, đã hơn một năm không gặp, cậu giống như có da có thịt ra, tinh thần cũng không tồi, khuôn mặt luôn tươi cười khi về đến nhà cũng không quá thu liễm, tâm tình luôn tốt đẹp tốt đẹp
Cha mẹ Trần ngầm trao đổi nguyên nhân Trần Lâm thay đổi như vậy, nhưng dù trao đổi với nhau,
vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Bọn họ, luôn tin tưởng con trước tiên. Chỉ
cần nhìn thấy con trai thoải mái, không như tết năm ngoái, bọn họ cũng
không lo lắng gì thêm
Một nhà ba người như năm ngoái, chuẩn bị
hàng tết, vệ sinh nhà cười, đêm giao thừa cùng làm vằn thắn, xem truyền
hình đoán xuân, ăn bánh trôi, không thể kể xiết không khí náo nhiệt bao
nhiêu, hạnh phúc cỡ nào
Chuông đồng hồ điểm mừng năm mới, cả tiểu
khu nhà Trần Lâm đề rực rỡ một mảnh khói lửa, một trận pháo hoa nổ tung
đón chào năm mới
– “Con trai, chúc mừng năm mới nga!”. Mẹ Trần ôm con trai, vui vẻ nói
Ba Trần cũng thức thời bồi thêm một câu, “Con trai, chúc mừng năm mới a! Haha….”
Nghe ba mẹ chúc phúc, nhìn một góc trời sáng rực pháo hóa, nghe tiếng pháo
vang rền, Trần Lâm nghĩ tết âm lịch của người kia cũng náo nhiệt hạnh
phúc như vậy sao?
Mừng tuổi ba mẹ xong, Trần Lâm liền viện cớ lui
về phòng mình. Cầm lấy điện thoại, liền gọi cho Tống Đình Phàm, trong
đầu không nghĩ chuyện gì khác
Nghe tiếng chuông đổ ‘Tít…. Tít….” trong tai, Trần Lâm mới hiểu mình bức thiết muốn nghe người kia nói đến nhường nào
Điện thoại đổ chuông ba tiếng, rốt cuộc bên tai truyền đến giọng nói trầm ổn của người nọ, “Uy….”
Nói, thanh âm Tống Đình Phàm quả hấp dẫn Trần Lâm rất nhiều, một tiếng ‘Uy’
này cũng khiến tâm tình đang bức thiết của cậu dịu đi hơn một nửa
– “Là em”
– “Haha, đương nhiên anh biết là em a….”
Trần Lâm mím môi không biết nói gì, cậu muốn gọi điện cho hắn liền gọi, thực tế cũng không có việc gì, khi kết nối được cậu lại không biết nói gì.
Nhất là, trong tai lại rõ ràng cảm nhận được tiếng hơi thở của người
kia, việc này có nghĩa gì?….. Sự tịch mịch bên kia đầu dây đối lập với
không khí náo nhiệt nơi cậu đang ngồi…..
Đột nhiên cậu đau lòng,
hắn…. hiện tại đang một mình sao? Bên cạnh tại sao lại im lặng vậy?
Không về nhà đón năm mới cùng Tống bá bá? Lưu Dụ Mục Kiệt không ở cùng
hắn sao?…..
Nhưng nghi vấn liên tiếp trong lòng, khi ra đến miệng lạ