pacman, rainbows, and roller s
Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325130

Bình chọn: 7.00/10/513 lượt.

xúc của Quang ca!

Mở cửa vào nhà, Trần Lâm không thấy Tống Đình Phàm đâu, trong phòng

ngủ cũng không có. Cậu nghĩ, có lẽ hắn ở thư phòng, chân cũng liền hướng thư phòng mà đi. Bất quá, khi Trần Lâm mở cửa, người nọ còn đang bận

rộn làm gì đó dưới ánh đèn. Cậu không quấy rầy, chỉ đóng của lui ra

Khi Tống Đình Phàm vào phòng ngủ, Trần Lâm đã nằm trên giường, không chớp

mắt nhìn chùm đèn trên trần nhà. Thẳng đến khi một bên giường hơi lõm

xuống, cậu mới thoáng lấy lại tinh thần

Tống Đình Phàm vừa nhìn

cũng biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì, vừa rồi hắn cũng rất để ý việc

cậu mở cửa thư phòng, vốn tưởng thiên hạ sẽ bước vào, không ngờ cậu lại

lặng lẽ khép cửa phòng lui ra. Mà hiện tại thấy Trần Lâm như vậy, Tống

Đình Phàm có chút liên tưởng—tỉ như, Trương Bá Quang

Thả lỏng người nằm xuống, cánh tay chạm đến tay Trần Lâm, chân đụng chân Trần Lâm. Tống Đình Phàm bất giác nhíu mày

Điều chỉnh tay, tìm tòi bên cạnh, liền ôm người vào ngực. Hành động như

thường ngày này làm thân thể Trần Lâm cứng đờ, hai ngày nay Tống Đình

Phàm chưa bao giờ chủ động như vậy

Đây là hắn tỏ thái độ? Bọn họ không hề giận nhau?

Thuận thế, Trần Lâm nghiêng đầu tựa vào vai hắn, trong nháy mắt, cậu cảm giác mình trước nay chưa từng ủy khuất như vậy! Vì thế, cậu dùng sức gối lên vai hắn, hận không thể cắn một ngụm thật to lên cổ người kia

Yên

lặng thừa nhận hành động làm nũng này của Trần Lâm, Tống Đình Phàm cười

thầm, hắn đã sớm phát hiện, Trần Lâm rất thích gối đầu lên vai hắn cọ

qua cọ lại, chỉ cần có điểm tựa cậu sẽ cọ! Haha

Một tay vỗ vỗ lưng cậu, Tống Đình Phàm hỏi, “Biết tìm viện binh rồi?”

Trần Lâm vẫn gối lên hõm vai hắn, gật gật đầu. Bất quá trong lòng lại nói thầm, Mục Kiệt có thể tính là viện binh sao?

– “Có chuyện không thể tự nói với anh? Mà phải tìm người nói hộ?”. Nói xong, lại vỗ vỗ lưng cậu

Trần Lâm vừa nghe đã cảm thấy vui vẻ, cậu trào phúng cười phản bác, “A, anh cho em cơ hội để nói sao?!”

– “Nga? Phải không? Nguyên lai là tại anh không cho em có cơ hội mở miệng a!”. Tống Đình Phàm hất hất cằm, trong lời nói cũng không có ý phủ nhận,

Trần Lâm nghe xong trừng mắt, phiền não đến không muốn nói tiếp

Đầu vốn đang chôn ở hõm vai hắn lúc này có chút động đậy, may mắn Tống Đình Phàm một vừa hai phải, đúng lúc lấy tay phủ lên vai cậu, vừa như an ủi

vừa như trấn an

Một lúc sau, đợi Trần Lâm hoàn toàn yên ổn bất động, Tống Đình Phàm mới chậm rãi nói

– “Trần Lâm, anh chỉ muốn nói cho em biết, anh có thể lí giải, nhưng muốn lượng giải, anh cũng có chút làm không được….”. Khi ba chữ ‘làm không được’ phát ra, Trần Lâm rành mạch cảm giác một

hơi thở thật sau phun ra từ ngực Tống Đình Phàm, giọng nói vừa bất đắc

dĩ vừa như tự trách

Tự trách? Tống Đình Phàm tự trách?

– “Ở góc độ của em, anh có thể lí giải, dù em có cảm thấy khó khăn, em do dự, thậm chí thân nhân có khi vẫn không chấp nhận, nhưng anh cũng sẽ

không bao giờ từ bỏ em, nếu là người anh đã quyết định, vậy cả đời cũng

đừng nghĩ đến chuyện thay đổi. Cho nên, nhưng việc khác, em không cần lo lắng, đương nhiên, tất cả cũng sẽ không là trở ngại”

Ngữ khí của Tống Đình Phàm vẫn bình thường như khi nói chuyện phiếm cùng

Trần Lâm, nhưng cậu lại nghe ra trong đó hàm chứa tất cả nhưng bá đạo,

quyết đoán

– “Những chuyện như vậy, anh chưa bao giờ để vào mắt, là lão đầu nhi kia tự làm khó mình….”. Tống Đình Phàm cọ cọ cằm lên đầu Trần Lâm, chậm rãi nói

Có chút giật mình vì lời nói của Tống Đình Phàm, Trần Lâm ngẩng đầu, lại

bắt gặp cặp mắt đen thẳm đến bây giờ vẫn đầy mê hoặc với mình

Đây là tự trách sao? Tự trách hắn không chu toàn giữ gìn cho mình sao?

Người ta Tống Đình Phàm tuy không nói rõ, nhưng ý tứ vẫn có thể hiểu được;

lại gặp Trần Lâm tâm tư thông thấu, thế nào cậu cũng hiểu ra

Không rõ tư vị trong lòng bây giờ là gì, giờ khắc này, Trần Lâm mới biết

nguyên lai hai người thiếu nhiều những bày tỏ! Vốn tưởng sống chung lâu

như vậy, hai người tâm ý đã tương thông, thật không ngờ, vẫn còn những

tâm tư chưa từng được nói ra. Chẳng lẽ, đây là điều gọi là ‘trong nhà

chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’?

Lúc này, ủy khuất có, xin lỗi có,

cảm động có, giận dỗi có, tự trách cũng có…. Trần Lâm có chút không kìm

chế được cảm xúc, chậm rãi gối đầu về vai Tống Đình Phàm, giọng nói ôn

nhuyễn trêu ghẹo một câu, “Về sau…. Không được làm như vậy với em nữa……..”

Tống Đinh Phàm chớp mắt, đương nhiên biết Trần Lâm ám chỉ điều gì, khóe

miệng lại mỉm cười. Hắn đánh nhẹ lưng Trần Lâm, bá đạo mà ôn nhu nói, “Còn tùy em có nhớ dai hay không!”

– “Ngô, đau!”. Trần Lâm phản kháng

– “Biết đau tốt nhất!”. Tống Đình Phàm mạnh miệng, nhưng tay lại ôn nhu, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa vai cậu. Hắn biết mình ra tay rất nể mặt, dù có chút đau cũng không quá mức

Trần Lâm này a, lại mở to mắt làm nũng!

Nghĩ vậy,

trong lòng Tống Đình Phàm xuất hiện một loại cao hứng và mãn nguyện chưa từng có, hắn nghĩ bất kì chuyện nào khác cũng không mang lại cảm giác

như vậy. Hành động nũng nịu này của Trần Lâm, càng bên nhau lâu mới càng biểu hiện rõ ràng. Trên đời cũng không ai