XtGem Forum catalog
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325075

Bình chọn: 7.5.00/10/507 lượt.

vã cúi đầu xuống,

đúng lúc nhìn thấy vết máu dính trên đất chỗ lúc nãy Đào Nhi dập đầu,

cái dạ dày mới vừa ăn ít đồ kia bỗng nhiên quặn lại, nàng vịn khung

giường dậy, muốn tìm một nơi nào đó nhưng không nhịn nổi nữa, ọe một

tiếng liền nôn ra, dọa cho Dạ Hoặc sợ đến nỗi vội vội vàng vàng chạy đến đỡ nàng:

“Tiểu Tiểu, nàng sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?”

Lo lắng đỡ Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ôm ngực, tiếp tục nôn, không có thời gian trả lời câu hỏi của Dạ Hoặc.

“Đồ ngu, mau gọi Mị đến, không thấy Tiểu Tiểu bị bệnh hay sao?”

Dạ Hoặc đối với thi vệ hầu hạ bên ngoài, kinh khủng hét lên. Tiểu Tiểu

muốn xua xua tay, nhưng lại không có sức, cũng đành bỏ cuộc.

Xem

ra tên Dạ Hoặc này rốt cuộc vẫn còn nhớ tới mình, bằng không đã chẳng

khẩn trương như vậy, nhưng y cũng khẩn trương hơi quá lố rồi, loại nôn

ọe này, nếu như nàng đoán không sai, chắc là chuyện mang thai đây mà?

Tên Dạ Hoặc này bảo đảm là không có kinh nghiệm, bằng không cũng chẳng

bấn loạn thế này.

Tiểu Tiểu muốn cười nhạo y một trận, tiếc rằng

nôn quá dữ dội. Đứa con này, cũng thật là một đứa biết bắt nạt mẹ! Lúc

trước có Điểm Điểm sao nàng lại không khó chịu nhiều như vậy nhỉ?

“Gia, cô nương sao rồi?” Mị kia cuối cùng cũng đến, Dạ Hoặc sốt ruột nhìn

hắn, tự động nhường vị trí bên cạnh Tiểu Tiểu. Gương mặt Mị mang theo ý

cười nhàn nhạt, Tiểu Tiểu cũng cười đau khổ một tiếng: là Dạ Hoặc lo vớ

vẩn thôi.

“Hồi gia, cô nương không sao, chỉ là nôn nghén thôi!”

Chẩn mạch mang tính tượng trưng xong, hắn cúi đầu đáp lời.

“Nôn nghén?” Tiểu Tiểu nhịn cười, Dạ Hoặc lườm Tiểu Tiểu một cái, hiểu rằng lúc nãy Tiểu Tiểu ắt hẳn cũng biết, y tức giận nói:

“Cười cái gì? Chuẩn bị thuốc!”

Gương mặt Mị thoáng qua một tia không nỡ, hắn thương hại mà nhìn Tiểu Tiểu

một cái xong liền xoay người rời đi, Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn Mị bỏ đi,

chuẩn bị thuốc gì? Cái tên Dạ Hoặc này lại giở trò quỷ gì nữa?

“Tiểu Tiểu, những lời ta nói hôm đó vẫn còn tính, nàng đã suy nghĩ xong chưa?”

Thấy Mị đã rời khỏi, Dạ Hoặc quay đầu nhìn Tiểu Tiểu, gương mặt lộ ra chút

mệt mỏi. Tiểu Tiểu khó hiểu nhìn y, không biết chuyện y nói là chuyện

nào vậy?

“Nàng chưa nghĩ qua? Tiểu Tiểu, nàng không ngoan nhé, vậy mà lại dám quên lời nói của ta!”

Sắc mặt sầm lại, Tiểu Tiểu biết y sắp nổi giận đến nơi, vội hỏi:

“Ngươi bảo ta suy nghĩ cái gì? Sao ta không biết? Không phải chuyện ngươi nói

muốn lấy ta đấy chứ? Ta vẫn là câu nói đó, không có hứng thú!”

Lân vương à, rốt cuộc chàng đang làm cái gì vậy? Sao còn chưa đến? Đừng có

lầm tưởng rằng thiếp và sư phụ ra ngoài rong chơi nha, thiếp đâu có vận

khí tốt như thế, thiếp còn đang đợi đấy…

Dạ Hoặc đột nhiên sáp lại gần, hai tay bắt lấy bả vai Tiểu Tiểu, ép Tiểu Tiểu nhìn y, tức giận nói:

“Nàng thật sự chưa từng suy nghĩ qua sao? Hay là nói nàng đang đợi ta ra phán quyết với nàng?”

Người con gái này, quá là đáng hận, sớm nên biết nàng là một người không tim

không phổi mới đúng, đáng thương cho mình vẫn luôn thấp thỏm không yên

chờ đợi tin tức của nàng.

“Ha ha, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chỉ thích Lân vương, bọn ta đã có con luôn rồi, ta không thèm thích ngươi đâu!”

Cao ngạo ngẩng đầu lên, cho dù lúc này nàng không có võ công, không có độc

dược, nhưng nàng vẫn sẽ không thỏa hiệp với Dạ Hoặc, một Hoàng Thượng đã khiến nàng chịu đủ rồi, lại thêm một Dạ Hoặc, nếu như để Lân vương

biết, chắc chắn sẽ không tha cho nàng đâu.

“Nàng…” Phẫn nộ nhìn Tiểu Tiểu, Dạ Hoặc hừ lạnh một tiếng, nhìn phần bụng vẫn còn bằng phẳng kia của Tiểu Tiểu, y cười lạnh nói:

“Tiểu Tiểu, đừng quên đây là địa bàn của ta, nàng cho rằng, nàng có thể giữ được đứa bé này sao?”

Đúng ha, bây giờ Tiểu Tiểu đang ở trong tay y, đừng nói là đứa bé, dù là

mạng của Tiểu Tiểu cũng đang nằm trong tay y. Y sẽ không cần đứa con của Lân vương, sẽ không đi làm cha ghẻ, nhưng y muốn Tiểu Tiểu, để Tiểu

Tiểu ở bên y cả đời…

Trong hậu viện, đám nữ nhân xanh xanh đỏ đỏ

rất nhiều, đấy đều là thị thiếp của y, nhưng trước nay y chưa từng thích ai, cũng chưa bao giờ ghi nhớ tên của ai, y sẽ không gọi các nàng, cũng sẽ không lấy lòng các nàng, các nàng chỉ là công cụ tiết dục của y…các

nàng cũng sẽ tranh giành ghen tuông, y rất thích nhìn các nàng tranh

giành đấu đá, giống như một thú tiêu khiển vậy, chỉ cần đừng làm quá lên là được!

Còn Tiểu Tiểu thì sao? Chính là không giống với đám phụ nữ này, so với các nàng, người con gái này, rất tinh nghịch, cũng rất

thú vị, có lẽ lần đầu tiên lúc ở ôn tuyền, nàng đã lẳng lặng chiếm đóng

trong trái tim y rồi thì phải? Bằng không sao y lại chú ý đến nàng, tìm

kiếm nàng như vậy chứ?

Nhìn thấy trên gương mặt Dạ Hoặc lộ ra một tia mỉm cười, Tiểu Tiểu kinh ngạc trợn to mắt, không ngờ Dạ Hoặc này

lại có thể cười một cách chân thành như vậy, y chưa bao giờ cười với

nàng, chưa bao giờ…

Trong phòng yên tĩnh, Dạ Hoặc không

nói chuyện, Tiểu Tiểu thì lại đứng trước cửa sổ, nhìn cây cối cao thấp

không đều nhau ở bên ngoài, còn có tường viện cao cao kia nữa, đây chính là nơi ở hiện tại của nàng, như thể một cái lồng giam vậy, Dạ H