Polly po-cket
Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327925

Bình chọn: 9.00/10/792 lượt.

Điểm đừng nản lòng, con còn bé,

lực tay cũng nhỏ, không khống chế được độ lực, luyện tập thêm vài lần là được.” Lân vương yêu thương hôn lên mặt Điểm Điểm một cái, khiến cho

hai người phụ nữ trốn cách đó không xa đố kị đến đỏ cả mặt: Chẳng qua

chỉ là một con nhãi mấy tuổi thôi, Vương gia có cần phải đối xử tốt với

nó thế không?

“Lại đây, Điểm Điểm, cha dạy con!” Ôm Điểm Điểm vào trong lòng, Lân vương nhẹ nhàng nắm lấy cái tay mũm mĩm đang cầm chiếc

vòng của Điểm Điểm, đưa cánh tay của bé dùng lực vung lên phía trước một cái, chiếc vòng chuẩn xác tròng lên người con búp bê.

“Woa…cha

lợi hại quá, Điểm Điểm thích cha lắm!” Quay đầu, không khách khí mà

“Chụt” một cái lên mặt Lân vương, Điểm Điểm cười nói:

“Con muốn nữa!”

“Được!” Cưng chiều cười một cái, cầm bàn tay nhỏ bé của người trong lòng lần

nữa, từng cái vòng lại được ném ra, cái nào cái nấy đều trúng mục tiêu,

Điểm Điểm càng thêm bội phục Lân vương hơn.

Nhưng lúc cái vòng

cuối cùng vừa rời khỏi tay, Điểm Điểm giãy thoát khỏi sự ôm ấp của Lân

vương, cẩn thận nhặt chiếc vòng dưới đất, trở về đứng lại chỗ cũ, không

để Lân vương giúp mình nữa, bé bắt đầu tự mình ném. Lân vương đứng dậy,

quay đầu trừng hai người phụ nữ đang trốn kia một cái, gần đây vì chuyện của Tiểu Tiểu, suýt nữa thì hắn đã quên vẫn còn nhiều phụ nữ lộn xộn ở

trong phủ của hắn đến vậy.

Hai người phụ nữ đang trốn, thấy Lân

vương nhìn về phía mấy ả đang núp, biết hắn đã phát hiện ra mấy ả, mấy ả bèn tự giác đi ra khỏi phía sau bụi cây, đi đến trước mặt Lân vương vấn an.

Tiếng nói đột nhiên truyền tới, cắt ngang sự tập trung tinh

thần của Điểm Điểm, bé bực dọc quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ

trang điểm lộng lẫy, ánh mắt mấy ả còn mị hoặc mà nhìn Lân vương.

“Các ngươi đến đây, có việc gì không?” Lạnh lùng nhìn hai người họ, tưởng

rằng lúc trước khá được sủng ái, thì muốn tính toán trước mặt hắn, muốn

sắc dụ hắn à?

“Vương gia, đã lâu ngài không đến thăm Hương Nhi

rồi, Hương Nhi nhớ ngài lắm!” Một người phụ nữ toàn thân áo đỏ lòe loẹt

đi tới trước mặt Lân vương, bộ ngực cao thẳng của ả cọ xát lên người Lân vương, bàn tay cũng không an phận mà muốn thăm dò vào trong y phục của

Lân vương.

“Phải đó, Vương gia, Nhứ Nhi cũng nhớ ngài, ngài quên

Nhứ Nhi rồi sao?” Người phụ nữ mặc áo màu lam nhạt đi tới, không cam

chịu lép vế mà dùng sắc dụ Lân vương.

“Á, cha, bọn họ là ai vậy, là cái loại hoa nương mà mẹ con đã từng nói kia sao?”

Thấy mấy ả quấn lên người cha như vậy khiến cho Điểm Điểm cảm thấy rất bực

bội, đúng là đáng ghét mà, bé phải ngăn lại, nhất định phải ngăn lại.

Cha là của bé, sự ôm ấp của cha nhiều nhất cũng chỉ có thể có bé và mẹ,

không thể để mấy ả nữ nhân xấu xa này chiếm hữu.

“Mày là tên nô

tài từ đâu tới vậy? Mày mới là hoa nương thì có? Còn nói bậy thêm nữa,

ta bảo Vương gia đưa mày đi…” Người phụ nữ mặc áo đỏ ban nãy tự xưng là

Hương Nhi trừng mắt về phía Điểm Điểm, con nhãi này thật sự rất xấc

xược, dám gọi Vương gia là cha, con của Vương gia, sao có thể có dáng vẻ này được? Con của Vương gia, chỉ có thể do người tôn quý như ả dưỡng

dục…

Bốp bốp…

Hai tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, lúc Hương Nhi còn chưa nói xong, thì đã rơi lên mặt ả ta, Lân vương lạnh lùng nói:

“Đưa nó đi làm hoa nương? Hương Nhi thật đúng là lợi hại không ít…”

“Vương gia, con nhãi đó chỉ là nô tài…” Hương Nhi bưng mặt, nước mắt lưng

tròng không tài nào tin nổi mà nhìn Lân vương, Lân vương trước nay không đánh phụ nữ, nhưng nay ngài ấy lại vì một tên tiểu nô tài này mà đánh

mình, là một nữ nhân đầu tiên bị hắn đánh, ả nên cảm thấy vinh hạnh ư?

“Hóa ra ngươi không những không có mắt, ngay đến tai cũng không dùng được

nữa. Ban nãy không nghe thấy con bé gọi gì hay sao?” Lân vương cười

lạnh, nếu như hôm nay không phải ấy ả xuất hiện, thì hắn đã quên mất

trong phủ còn nuôi một đám nữ nhân, cũng đến lúc xử lý bọn họ rồi.

“Vương gia, nhưng rõ ràng chỉ là một dã nha đầu, vốn chẳng có quan hệ gì với

Vương gia cơ mà?” Nhứ Nhi mặc y phục màu lam nhạt cũng đi tới. Lúc đầu

nhìn thấy Hương Nhi bị đánh, trong lòng ả còn khá là cao hứng, nhưng

Vương gia muốn nhận dã nha đầu này là con gái, vả lại bây giờ còn yêu

thương nó như vậy nữa, ả không cho phép, ả phải giúp Hương Nhi, phải

phản đối đến cùng.

Nhưng mà, Nhứ Nhi lúc này sớm đã quên mất tính tình của Lân vương, Lân vương, từ khi nào mà lại để mấy ả can thiệp của cuộc sống của hắn? Có khi nào mà nghe cách nghĩ của mấy ả? Mấy ả tự

nguyện tiến vào, ở Vương phủ vốn đã là người có cũng được mà không có

cũng chẳng sao. Ngoại trừ có mấy nữ nhân xuất thân khá tốt, các thị

thiếp khác, thậm chí còn không bằng cả nha hoàn trong phủ.

“Cha,

Điểm Điểm không phải dã nha đầu, Điểm Điểm có mẹ, bây giờ cũng có cha

rồi…” Điểm Điểm ngập tràn nước mắt, người cũng chạy tới bên Lân vương,

không cẩn thận một cái liền đem ả nữ nhân đang bám trên người Lân vương

kia chèn sang một bên, may mắn làm sao, Nhứ Nhi liền ngã nhào ra đất,

tiếng “Úi da úi da” vang lên.

“Vương gia, ngài nhìn con nhãi điên này, đúng là muốn làm ph