Teya Salat
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327761

Bình chọn: 9.5.00/10/776 lượt.

sững sờ

một chút khi chạm nhẹ vào những ngón tay lạnh lẽo của một người khác

đang ngự trên gò má mình thám thính.

Gia Băng xoay đầu. Cô ngẩng mặt đưa đôi mắt kinh ngác trong veo ươn ướt

thứ dung dịch lỏng nhu mì nhìn đôi mắt đau lòng đang dán vào vết thương

của mình. Sốc đến mức muốn khóc, đau đến mức muốn rơi huyết lệ.

Cô đã từng nói với ai rằng mình sợ đau chưa nhỉ? Đã nói với bố rằng cô

ghét máu chưa? Vậy sao ông vẫn tàn nhẫn gạt đi những lời bộc bạch ấy. Cô biết ông đang tức giận, nhưng đâu cần thiết phải tuyệt tình như thế.

Trừ phi, ông ko còn coi cô là con nữa.

Nghĩ đến vậy, Gia Băng giật mình, cô quay đầu đưa mắt nhìn biểu hiện

căng thẳng trên khuôn mặt vốn dĩ lãnh đạm thường ngày. Ông vẫn đứng yên ở thế giới u ám của mình, ko hỏi han cô một tiếng mà đưa thanh âm nhẹ

nhàng đến mức khiếng da đầu người tê dại, lạnh lẽo đến ko ngờ.

-Đừng nhìn ta bằng ánh mắt căm phẫn đó_Hàn lão gia ko thèm hướng mắt về

phía con gái mà chằm chằm phủ tầm nhìn lên người anh con rể, bàn tay

ngang ngược chĩa thẳng về phía con gái_Ta nhớ ta đã cảnh báo rất nhiều

lần rồi thì phải nhưng cậu vẫn ra sức làm trái ý ta.

Thở hắt cay đắng sự vô tình bố dành tặng cho mình, Gia Băng ko kìm được nước mắt, sóng mũi cô cay xè đến khó thở.

-Đừng khóc!_Lơ đi cường độ ánh nhìn gay gắt của người đằng xa, Tử Thần

nhẹ nhàng quệt đi những giọt nước mắt tròn mộng của Gia Băng, khuyên nhủ một cách thật khó khăn_Sau này chúng ta còn phải đối mặt nhiều với

những chuyện như vậy. Tuyệt đối ko được rơi lệ.

-Biết gì mà nói!_Ném ánh mắt giận giữ nhìn kẻ đang tự tung tự tác trên

mặt mình, Gia Băng hít hơi thật sâu gằn lên. Lập tức, cô bị bàn tay còn

lại của Tử Thần đưa lên chặn cửa miệng, đồng thời ép người cô vào lòng

ngực rộng.

-Và con cũng nói nhiều lần rồi, chúng con sẽ gặp nhau_Bình thản đáp lại

lời Hàn lão gia, Tử Thần rời mắt khỏi người kẻ đang vùng mạnh, ko e dè

nhìn thẳng vào đôi tròng đen tinh nhạy bị bóng đêm mịt mờ bao phủ đang

léo sáng như đôi mắt của loài báo đêm, bàn tay từ miệng Gia Băng nhanh

chóng di cư về vòng eo thon nhỏ của cô, siết chặt_Ba muốn ngăn cản, cũng khó đấy ạ.

-Này, cậu muốn chết sao?_Thôi gây khó dễ cho ai kia, Gia Băng ngoan

ngoãn ở yên trong vòng tay Tử Thần mà mở to khuôn miệng cảnh báo, trừng

mắt quay đầu nhìn khuôn mặt hoàn mĩ một chút đùa cợt cũng ko có của Tử

Thần, lòng thầm oán trách sao ông trời lại sinh ra một kẻ ko biết sợ là

gì như cậu.

Bố cô đang cầm thứ có thể cướp đi sinh mạng con người trong gang tấc

trên tay. Đến cô, ông còn ra tay hành động vậy mà tên oan gia họ Lăng

lại ko chịu uốn lưỡi bảy bảy bốn chín lần trước khi nói, ngang nhiên

phản pháo xa xả vào người ông.

Nếu là cô, đang tức điên người mà có kẻ dám thách đẹp như thế với mình

cũng nổi xung muốn xé xác phân thây rồi, huống hồ là con người dễ phật ý như bố cô.

Chán ghét nhìn kẻ cứng đầu ko hề có chủ ý cầu hoà, Gia Băng thu hồi ánh mắt quay nhang về bố mình phất cờ trắng chào thua.

Nhưng, chưa kịp truyền tín hiệu ngầm với bố mình, Gia Băng đã quay phắt

đầu theo đường mòn lối cũ, nhưng ko dán mắt lên mặt Tử Thần mà ngự ánh

nhìn lên bờ vai trái của cậu.

Lúc đến đây, theo trí nhớ hạn hẹp của Gia Băng, Tử Thần mang một tấm áo

khoác da nặng trịch xém chừng 2 cân, khi tấm áo khoác ấy được "chuyển

nhượng" sang người cô thì hầu như cậu chỉ có lớp áo sơ mi trắng bọc

thân.

Nhưng, vì cớ gì, trên lớp áo quanh vai trái ấy, lại loang lổ những vệt đỏ tanh tưởi đậm nhạt ko khác nhau mấy như thế chứ.

Chẳng nhẽ...

-Cậu bị trúng đạn?_Chợt như có bàn tay ai đó tàn bạo bóp nghẹt trái tim, Gia Băng tái nhợt cả người, lòng dạ đau đớn quặn lên một cách khó hiểu.

Thì ra, từ đầu, người bố cô nhắm đến ko phải là cô mà là Tử Thần. Do

chiều cao cô ko thể bắt kịp chiều cao của người cô bảo vệ, thế nên ông

trời mới trêu đùa lòng người, mới đẩy viên đạn đó xượt qua mặt cô nhưng

lại găm vào da thịt kẻ đằng sau.

Ấy thế mà cô lại thầm mừng rỡ, thầm hài lòng về sự che chở nhỏ nhoi của

mình. Chiều cao và quyền lực cô có được, sao giờ đây lại tương đồng với

nhau rõ ràng như thế. Bởi vì cô ko bằng người, nên cô dù cố gắng vẫn ko

thể che chở hết toàn bộ cho người. Bởi vì cô ko có quyền lực, nên dù cô

cố gắng, người ta vẫn cứ coi thường cô.

Khinh miệt, gán tội, đẩy làm donor (donor: vật hiến tế), nếu cô có quyền lực, liệu những điều đó có xảy ra với cô?

Lần đầu tiên, Gia Băng thấy bản thân ao ướt muốn nắm vào sức mạnh vô

hình của quyền lực. Và để làm được điều đó, cô phải lột mặt nạ, rũ bỏ

cái tên Hàn Tử Di mà mình khoác lên người mười mấy năm qua, có lẽ vậy.

Chậm rãi đưa tay lên chỗ da thịt viên đạn đang găm giữ, Gia Băng hướng mắt nhìn Tử Thần khẽ nhăn mặt vì đau.

-Sao ko tránh?

-Muốn biết?_Tử Thần đưa đôi mắt ẩn ẩn ý cười nhìn Gia Băng, nét cười khoét sâu trên miệng, ranh mãnh đẹp mê hồn.

-À...Ờ!_Thiếu suýt nữa đơ người chết não, Gia Băng bối rối đảo hai con ngươi.

-Để ai đó phải áy náy, ân hận, ray rứt đến mức lấy thân đền tội.

Há miệng như bị trật khớp, Gia Băng đảo mắt nhìn ông bố mình rồi nhìn

người vẫn chế n