
n tay vào tường làm gậy chống, Gia Băng thận trọng bước từng bước một
ra khỏi cửa phòng. Hơi lạnh bên ngoài đột ngột bủa vây lên người cô
khiến cô sởn cả da gà, người run lên bần bật.
Thì ra, trong phòng Gia Băng có lò sưởi chạy hết công suất ko kể ngày
đêm nên cô hoàn toàn ko ý thức được hiện trạng thực bên ngoài, chỉ cảm
thấy mát dịu như mùa thu ở Việt Nam, đã thế, còn có thể nhởn nhơ mặc bộ
váy ngủ trắng mỏng thánh của thiếu nữ. Đây, cái tội tin người ngơ ngơ
ngáo ngáo dẫn cô ra nông nỗi này đây, lạnh đến tê cứng người.
Nhưng, Gia Băng ko muốn sớm quay về phòng. Bởi cô ko phải ra ngoài để ngắm cảnh, thứ cô cần là tìm bóng hình đáng ghét kia cơ.
Tại sao ư?
Có lẽ cô vẫn chưa muốn rời khỏi thói quen được nhìn ngắm người đó chăng?
Nhìn tới nhìn lui, nhìn trước nhìn sau vẫn chẳng thấy bóng người nào ẩn
hiện trong tầm mặt, Gia Băng co rúm người thất vọng toan trở về phòng
thì bỗng, một tấm áo ấm áp choàng hẳn lên thân thể nhỏ nhắn của cô, đem
hơi nồng cuồn cuộn đốt cháy sự bình lặng trong trái tim cô.
Mùi bạc hà nhanh chóng xông vào mũi Gia Băng, như tố cáo chủ nhân của nó là ai.
Gia Băng quay phắt người lại nhìn, vẫn ngạc nhiên dù đầu óc nhồi nhét qúa tải tiểu thuyết và truyện tranh đã đoán trước được.
-Cô nương, gu ăn mặc của cô nương hơi gợi cảm quá đấy!_Tử Thần người dựa hẳn vào tường trịnh trọng nhận xét, đôi môi kia cong lên như muốn mê
hoặc thị giác người, đâu đó, có chút ko can tâm cho lắm.
-Vì đây là áo ngủ mà!_Nhanh chóng nướng chín mặt mình, Gia Băng quen
thói gân cổ lên cãi, thoáng thót người im bặt cụp mắt cúi đầu khi người
kia khẽ nhíu mày. Phản ứng này làm 16 tinh linh trên hội bàn đào súyt
lòi mắt, rớt răng, ngã ghế. Và nếu chúng cầm thêm cái chén trong tay,
chắc chắn sẽ có tiếng vỡ loảng xoảng phụ hoạ thêm tạo hiệu ứng.
-Sao lúc trước ở nhà tôi ko thấy cậu mặc thế?_Tử Thần giả bộ lục lọi trí nhớ_Lúc tôi ngủ cùng cậu cũng chả thấy.
-Tôi ngủ với cậu hồi nào thế?_Tròn mắt kinh ngạc như có tia sét đánh
trúng đỉnh đầu mình, Gia Băng há miệng vặn nơron hồi tưởng quá khứ oanh
oanh liệt liệt rồi đỏ bừng mặt hơn trước, khóc ko ra nước mắt hỏi đời sự thật sao phũ phàng thế.
-Áo ngủ mỏng quá ko tốt..._Nghêng đầu nghiêng nghiêng đưa mắt soi mặt
người như kẻ lãng tử trêu chọc, Tử Thần nhích người khỏi cửa tiến sát
người Gia Băng, một tay nhẹ nhàng nâng nhúm tóc đen nhánh, hôn nhẹ rồi
di môi đến vành tai ai đó thì thầm_Với tôi thì ko sao nhưng với mấy tên
khác thì tuyệt đối ko được mặc, hiểu chứ?
Vô thức gật đầu một cái như bị tiểu nhân bỏ bùa, Gia Băng tiếp sau đó
lắc đầu nguầy nguậy, vốn là để làm xáo trộn đống suy nghĩ bậy bạ trong
đầu nhưng lại làm người kia hiểu theo cách hết sức nguy hiểm.
-Chết tiết! Sao cậu cứ chống lời tôi hoài thế?_Ngay như tức thì dồn mạnh Gia Băng vào tường, Tử Thần đưa ánh mắt tức giận đầy bất lực chiếu lên Gia Băng.
-Tôi...tôi..._Hồn Gia Băng sợ khiếp vọt ra ngoài, 16 tinh linh cũng tiện thể phóng đi lẩn tránh, người co rúm núp 1 hàng dài sau lưng chủ thể
như muốn lấy thể xác cô làm bia đỡ đạn.
-Điên mất!_Cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, Tử Thần than oán một cái.
Chiếc đồng hồ trong tay cậu sắp điểm 7:30, một tiếng rưỡi như lời hẹn sắp kết thúc.
-Giờ nói nhanh, cậu có nhớ tôi ko?_Tăng cường độ ánh nhìn lên khuôn mặt
đỏ như cà chua của Gia Băng, Tử Thần gắt gao tra khảo về 1 vấn đề mới ko logic tẹo nào, câu nói sau đượm chút thành khẩn và gấp gáp_Hãy nói thật lòng.
-À!_16 tinh linh thở phào nhẹ nhõm trở về thể xác rồi cùng hô lên 1 tiếng câu giờ_Cái đó...
-Tôi..._Thanh âm Tử Thần nghe sao dịu dàng đến mê muội_...thực sự đã rất nhớ cậu, nhớ, rất nhiều.
-Tôi..._Gia Băng cắn môi nghe tiếng tim đập dữ dội như muốn bay ra khỏi
lòng ngực. Một cảm giác vui mừng như trúng vé số độc đắc lâng lâng len
lỏi trong người cô, trào ra cả đôi mắt đen, át đi sự hoảng sợ.
-Nói đi, cậu nhớ tôi chứ?
-Ukm_Gia Băng cúi đầu thẹn thùng, cơ tay nắm chặt_Ko phải nhớ, mà là rất nhớ.
-Vậy...thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải ko???_Tử Thần nâng cằm Gia Băng
lên cao, hỏi tiếp làm Gia Băng bối rối hết lần này đến lần khác.
Đầu óc cô rối bong lên như thể bị thứ gì đó khuấy đảo.
Tiếng nhạc đám cười vang rền từ đâu đó hiện ra trong đầu óc chết tiệt
của cô, rồi, trước mắt cô, hình ảnh tráng lệ của một lễ cưới sang trọng
hiện ra cùng câu hỏi ôn tồn "Con có muốn lấy Diêm Vương làm chồng, sẽ
cùng uống máu, rút sinh khí người, cùng đày đọa, đem lại sự chết chóc
cho kẻ trần chứ?". Thật đáng sợ!
-Nói đi chứ!_Diêm Vương giục.
Nếu đồng ý, Hàn Gia Băng cô sẽ trở thàn gì đây, Diêm Vương phu nhân tương lai sẽ quản lí đám Diêm Vương nhóc con kế nhiệm hở?
-Nói đi chứ, cậu yêu tôi ko?_Tiếng Tử Thần ôn nhu gấp gáp kéo hồn Gia Băng trở về.
Ra là chỉ hỏi yêu!
-Tôi...
-Yêu, cậu ư? Đáng à?_Chen vào câu trả lời của Gia Băng là lời nói ám
muội tao nhã đến cực điểm, nhưng lại mang sự u trầm tài mị khiến ai cũng phải chấn động, da người tê dại.
Gia Băng và Tử Thần đồng loạt quay người nhìn chủ nhân của câu nói, ánh mắt rơi dần trên khẩu súng đen đang được lắp đạn. -Ba?_Vô th