
ức tinh xảo đi qua đi lại, đâu đâu cũng khiến cho đám kí
giả được mời đến phải trầm trồ ca thán. Sự bất phàm này, quả thực chỉ có Hàn Gia mới có khả năng phô diễn.
Nếu buổi đại tiệc lần trước của Lăng Gia có những vị khách giàu có ở
Châu Á góp mặt, thì đại tiệc lần này của Hàn Gia lại có thêm sự xuất
hiện của những vị khách tai to mặt lớn hầu khắp thế giới. Bọn họ, nếu ko phải là những nhân vật danh tiếng được sách báo công nhận, gia đình
giàu có và thế lực thì chắc chắn cũng phải là những người cự phú tinh
anh ưu tú tài năng thiên bẩm. Điều này thật khiến người khác ko còn nghi ngờ gì về tầm ảnh hưởng lớn của Gia tộc này nữa.
Dưới ánh đèn rực rỡ của đèn neon, bóng đêm dường như ko còn chỗ để náu
mình mà phải ngậm ngùi tan biến ko để lại vết tích. Trong đại sảnh của
khách sạn Lăng Tử, những vị khách thân ngọc thể vàng cùng bóng dáng điệu đà, kiều diễm nghê thường của các giai nhân Á có, Âu có mà Mĩ cũng ko
thiếu mỉm cười trò chuyện với nhau như đã quen biết từ lâu, khoảng cách
bất đồng về ngôn ngữ cũng được thu hẹp bằng vốn từ tiếng anh linh hoạt,
trôi chảy. Ban nhạc ưu nhã ở một góc trên khán đài đang trực tiếp diễn
tấu một giai điệu, tiếng đàn vĩ cầm du dương như nước ngân nga quanh
quẩn trong từng ngõ ngách của khách sạng trang nhã. Hình ảnh cùng mùi
hương mê quyện của rượu
vang đỏ ẩn hiện khắp nơi chung vui, từ từ rót vào lòng người.
Ở đâu đó trong khách sạn được đặt làm cứ điểm trang điểm của Hàn gia,
Gia Băng đang căng mắt to tròn đưa 2 con ngươi như muốn lòi ra ngoài,
miệng mở to đến nổi có thể để 2 quả trứng gà vào bên trong, kinh ngạc
nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương.
Hàn Gia Băng, giờ đây hoàn toàn ko còn là Hàn Tử Di với bộ dạng thê
thảm, luộm thuộm ngày nào trong quá khứ nữa, mà là một con người hoàn
toàn khác hẳn, đúng hơn là một bên là vịt bầu quẫy đuôi bơi lội, một bên là thiên nga trôi lành bành như cánh hoa mà.
Cắn răng đau lòng vì ko sớm phát hiện vẻ đẹp thâm tàng bất lộ của mình,
Gia Băng hứng chí đưa đôi mắt mơ mành soi soi lại mình trong gương,
thiếu điều muốn véo ai đó một cái xem xem là thực hay mộng.
"Mấy anh giai tới đây mà coi này, đố mấy anh thấy ai đẹp như em chưa.
Toàn thân em được phủ bởi một chiếc váy trắng xếp từng từ trên ngực xoã
đến đầu gối để lộ cặp chân thon dài trắng ngần mịn màng, phần trên của
áo có gắn một chiếc nơ hoa cùng tôn ôm trọn lấy chiếc cổ gầy. Nhìn qua
cũng biết bộ váy thuộc nhãn hiệu nổi tiếng Kira Plastinina. Vì chỉ có
nhãn hiệu này, mới xứng làm tôn thêm vẻ đẹp thiên sứ của em thôi,
hohoho" Một con tinh linh tạo dáng nằm trôi sông trên bờ vai thon của
Gia Băng vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ mời gọi qủy thần tới, chất giọng trong
trẻo tự cao tự đại nói liền tù tì một hơi khoe mẽ, ánh mắt ý tứ rõ ràng
đang liếc mắt trao tình với
thằng cha nào đó.
"Ối! Xem những lọm tóc đen thẳng mượt mà này đi, thật đáng để chiêm
ngưỡng nha. Nhờ dove, sunsil, enchenter...đó" Một con khác noi gương
đồng đội, leo lên đầu Gia Băng vuốt vuốt mái tóc bóng mượt của cô, cái
mũi nhỏ nhắn xinh xinh của nó giờ đây như bị ai kéo dài ra, nhọn hoắt
như mũi kim.
"Ta thấy khoái đôi bốt vải trắng này hơn, thật..." Đương lúc đang ba hoa ý kiến của mình, con tinh linh thứ 3 vừa bước ra khỏi chủ thể của mình
bỗng dưng thoắt cái biến mất, bỏ lại đôi mắt to tròn mà chạy lấy người,
cứ như thể, nó vừa nhìn thấy anh bạn kết nghĩa của Diêm Vương vừa lướt
qua vậy.
"Sao vậy mày?" Hai con tinh linh còn lại ngây thơ hỏi, 1 phút sau cũng
để lại 4 con mắt kinh hoàng mà nhập vào xác thể chủ nhân mình, khẩn
trương đến mức ko thèm đánh thức vị chủ nhân đang mê man vì sắc đẹp của
chính mình, coi như đấy là con dê thế mạng vậy
-Xem ra, cậu bắt đầu bị hội chứng cuồng bản thân làm cho điên đảo rồi
nhỉ?_Thanh âm trầm thấp như được ướp thuốc mê nhè nhẹ vang lên sau lưng
Gia Băng, có âm lực mạnh đến nổi làm kẻ đang say đắm còn lại phải thót
mình, trở người thật nhanh quay ra sau.
-Lăng...Lăng..._Gia Băng có lẽ bị ai kia doạ cho phát khiếp, nhất thời
ko thể thốt nên thành câu trọn vẹn diễn đạt ý nghĩ đang trôi bồng bềnh
trong đầu mình.
Xuất hiện trước cửa phòng trang điểm với bộ vest đen trang nhã, phối hợp cùng mái tóc đen mun khá dài lộn xộn, cả người kẻ vô duyên làm gián
đoạn suy nghĩ của người khác tựa như một Ma Vương tái thế, từng bước
chân ma mị mê người chậm rãi thâm nhập vào bên trong. Cặp mắt đen sâu
thăm thẳm giống như 1 nơi chất chứa năng lượng cùng nhiệt tình vô hạn,
sẽ có thể bộc phát bất cứ lúc nào, khiến thân thể kẻ vô tình nằm trong
tầm ngắm phải tan xương nát thịt ko ngớt ngự trên toàn bộ thân thể Gia
Băng như muốn nuốt trọn. Đâu đó, trong tia nhìn với cường độ gay gắt ấy
phảng phất sự hài lòng vô hạn. Kẻ đó dừng bước khi khoảng cách giữa bản
thân cậu và Gia Băng chỉ
còn ước chừng khoảng nửa bàn chân rồi nở nụ cười nhếch mép đểu giả, xấu xa, có chút tà khí, có chút đùa cợt:
-Lăng gì?_Tử Thần nhẹ giọng hỏi, bàn tay to khoẻ ko an phận dịu dàng chỉnh sửa lại khuôn môi há to lộ liễu của Gia Băng.
-Lăng...lăng chì tùng xẻn