
ức thốt lên một tiếng với thanh âm yếu ớt và chực tan vỡ, như để
chứng thực rằng những gì đang hiện lên trong tầm mắt mờ loè của mình
hoàn toàn ko phải là thứ ảnh ảo giữa sa mạc hù doạ người, Gia Băng toàn
thân khẽ rùng mình, da gà da vịt mấy ngày qua lặn tăm ko dấu ko vết giờ
nổi lên đầy người cô, "hiên ngang" mà dựng đứng. Trái tim non nớt chưa
kịp ngừng loạn nhịp vì ai đó liên tục đập mạnh, tựa muốn phá vỡ cả lớp
lớp da thịt dày ở lòng ngực.
Ôi! Những sợi dây thần kinh mỏng manh trong đầu cô, chúng nó căng thẳng
đến mức một nhạc sĩ có thể dùng để gảy bài Happy Birthday quá!
Ông bố đáng yêu, giỏi giang, lãnh đạm mà cô hết mực yêu thương, nịn nọt
đã trở về như con chim bố tha mồi về tổ. Hệt y sự xui khiến của ma qủy
và cảm giác bất an luôn ngự trị trong cô, ông đã thấy, đã chứng kiến đứa con gái mình che chở qua lại, gặp gỡ với sói. Và, ông đã đứng, ko biết
từ bao giờ trong lớp bóng tối dày đặc như keo mà ánh sáng ko thể nào xua tan đi nổi, ở một nơi cách cô và Tử Thần khoảng chừng 3 mét trên hành
lang mang theo nụ cười khinh giễu lúc ẩn lúc hiện. Nghiễm nhiên, ko trái với những gì ông đã nói với mẹ lúc ở trong phòng cô, một khẩu súng ngắn chĩa nồng ra khỏi bóng tối dày đặc như đâm thủng màn đêm, the thẻ vang
lên tiếng lắp đạn
đều đều, khí thế.
Gia Băng thừa biết, những viên đạn khát máu ấy vốn ko phải là hình phạt
dành cho cô. Chúng là "phần thưởng" thích đáng cho kẻ to gan như Tử
Thần.
Tức khắc, với sự trở mình của cơ tay, nồng súng đen dịch chuyển, hướng
nồng thật nhanh về phía Tử Thần toan nhả phát đạn đầu tiên trong thớ
ruột. Nhưng, nó buộc phải dẹp tắt ý định cướp đi mạng sống của con mồi.
Bởi lẽ, như một tia chớp sáng rực với ánh sáng chói loà tuyệt diệu giữa
bầu trời mây đen giăng dài, Gia Băng tức thì đứng sừng sững trước mặt kẻ bị ngắm, hai cánh tay gầy guộc dang rộng như muốn lấy cả thân mình che
chở cho Tử Thần.
Cái quái gì đang xảy ra trước mắt ông thế này? Đứa con gái ông yêu
thương, đứa con gái mang trong mình sự ích kỉ và tính độc đoán tiềm ẩn,
lại dám lấy cả gan ngăn đường súng, một mực che chở cho đứa con rể cố
chấp đang tròn mắt kinh ngạc như mình đằng sau ư? Ông đang mớ hay mắc
bệnh hoang tưởng lây từ vợ sang vậy? Ko thể nào chứ?
Nếu ko có người khác ở đây, dám mẩm Hàn lão gia sẽ tát mình một tát
giáng trời để xác nhận đây là hiện thực hay mơ. Nhưng, vì hình tượng của mình, ông đành đau đớn mà chấp nhận hiện thực phũ phàng, lòng có chút
ko can tâm cho lắm.
Nheo mắt nhìn sự cương quyết của cô con gái, Hàn lão gia đưa đôi mắt cô
quạnh chạm vào ánh nhìn của thằng con rể. Cơ mặt đương giãn dần trên mặt ông bỗng dưng co lại phẫn nộ. Ý định buông súng vừa ban chiếu chỉ lập
tức bị thủ tiêu, thay vào đó là sự giận giữ ko do dự tiếp xúc cò súng.
Thằng con rể láo toét, nó ko những ko đẩy Gia Băng ra như những bộ phim
sướt mướt vợ ôn dán mắt, mà còn dám cong môi cười thách thức ông cơ đấy. Ai đã dạy cho nó điệu cười ma mãnh đó thế? Nó là ông giận muốn giết
chết rồi.
Ko chú ý mấy đến 2 người còn lại đang làm gì hay nghĩ gì, Gia Băng sau
khi đứng ra che chắn cho Tử Thần liền bị mắc kẹt trong vô vàn suy nghi
bủa vây. Dù là hành động vô thức, dù là sự phản xạ vô điều kiện ko biết
được lập trình từ thuở nào của bản thân, Gia Băng ko mấy hối hận cho lắm trước cư xử thái quá này, chỉ là cô ko hiểu nổi, tại sao mình lại làm
như vậy. Lúc cô yêu Khải Phong, cô đâu liều đến mức dâng cả bản thân
mình lên bàn Diêm Vương mà thách thức "Giỏi thì ăn bà nội người đi" đâu. Người ta lụy tình thì có thể nhảy lầu đập nát thân mình, uống thuốc độc hủy hoại nội tạng, lăng xăng chạy ra đường để xe người ta cán chết hay
tuyệt thực tự sinh
tự diệt, nhưng Gia Băng chưa bao giờ có bản lĩnh kết thúc cuộc sống của
mình cả, miệng nói, lòng nghĩ "tôi muốn chết", song tay vẫn gắp thức ăn, vẫn mồm vẫn
nhai nhoàm nhoạm, ăn nó rửng mỡ thì lăn ra khóc, nằm trải thây oán hận
bản thân. Cô để chính mình hành hạ bản thân, chứ tuyệt đối ko để người
khác có quyền làm thế. Nói rằng cô ích kỉ cũng có cái lí của nó.
Gia Băng chu môi thầm bái phục chính mình, cô lôi sự dũng cảm và lá gan khổng lồ ở đâu ra vậy chứ?
Hay là...
-Đoàng!_Tiếng súng nổ lớn chết chóc vang lên, ko những xé toạc sự yên
lặng đặc sệu mùi của anh em nhà Diêm Vương mang đến mà còn tàn nhẫn cắt
đứt dòng suy nghi lung lạc trong đầu Gia Băng.
Tiếp sau cơn ù ù vang lên trong hai lỗ tai, Gia Băng dần cảm nhận được,
từ đâu đó, một cảm giác đau đớn nhàn nhạt từ từ tràn lan hầu khắp cơ thể Gia Băng, bỏng rát đến khô khốc.
Thứ kim loại lạnh tanh phút chốc ma sát lên gò má trắng hồng của Gia
Băng, để lại đường cắt dài cùng dòng máu đỏ tươi chực trào chảy như đánh giấu đường chạy của nó.
Ko gian bỗng chìm vào im lặng não nề.
Mùi tanh của máu tươi sao mà nồng nặc đến thế?
Vết thương trên má Gia Băng, chỉ là một vết xượt dài nhỏ nhoi thôi, chẳng nhẽ có sức ám ảnh ko gian nơi đây lớn thế ư?
Vẫn còn bất ngờ quá đỗi trước chuỗi hành động nhanh gọn vừa diễn ra, Gia Băng khó hiểu đưa ngón tay toan chạm vào vết thương trên má,