
i hả?_Mếu mặt nhăn nhó kêu gào, Gia Băng ko biết lôi
đâu ra hàng đống từ ngữ phân loại Tử Thần, ánh mắt nhoà nước nhìn xoáy
vào phần da đỏ lên thành mảng ở cổ tay băng gạc, âm ỉ trách
oán, đôi lúc lại âm thầm lườm lườm kẻ đối diện nhưng ko dám đưa mắt nhìn thẳng. Người ta sai mà đầu cô cứ cúi xuống dè dặt như từ đầu kẻ sai là
cô vậy_Đau, đau chết mất, hix, cậu có biết tôi rất sợ đau ko hả? Đồ đáng chết, đồ táng tận lương tâm, đồ vũ phu, đồ sao chổi!
-Này!_Xa xầm mặt mũi mất phân nửa nghe người ta chưởi thẳng xa xả vào
mặt mình, Tử Thần khoé miệng giật giật liên tục mấy cái, thanh âm lúc
trước dịu dàng bao nhiêu thì giờ đây u uất lạnh lẽo bấy nhiêu, tựa lời
sấm của đế vương tại thượng cõi chết chóc_Rốt cuộc, tôi là "đồ" gì của
cậu hả?
-Đồ oan gia đáng chết!_Ko chú ý sự thay đổi kinh khủng trên gương mặt
tuấn mĩ khó ai có được, Gia Băng tức tối tiếp tục ca thán, đem mọi uất
ức trong lòng mà kể ra tuốt tuột, thành thật quả có cái hoạ khôn
lường_Hễ gặp cậu là tôi y như rằng bị sao chổi chiếu, gì gì ko trầy xước chỗ này thì cũng bị chọc cho tức điên. Sao cậu lúc nào cũng thích làm
tôi đau vậy hả? Muốn tôi giảm thọ chết sơm chứ gì?
-Đau...?_Khẽ nhíu mày, Tử Thần nhếch khóe môi cong tà mị, đưa hai ngón
trỏ ko mất chút lực nâng chiếc cằm nhỏ của Gia Băng lên, ánh mắt đen sẫm tựa hố sâu vô đáy nhìn chăm chăm vào đôi mắt ướt át đôi phần sửng sốt
và khó hiểu của người đối diện_Đau ở đâu?
-Hở?_Bị câu hỏi ngu ngốc của những kẻ tâm thần trí liệt thốt ra từ cửa
miệng rõ hắc ám của Tử Thần làm cho chết não, Gia Băng vô thức thoát ý,
mặt đơ như khúc gỗ non ngày_Ý cậu là gì?
-Ý tôi, cậu đau ở đâu? Tôi làm cậu đau ở đâu?_Nhắc lại câu thẩm tra rành rọt như lời bức cung tội phạm của mấy tên cảnh sát mặt ngầu ngầu nhìn
chó chó đột tử nhìn gà gà rụng lông, Tử Thần loé lên ánh nhìn trông đợi.
-Bộ...cậu ko có mắt hay uống nhầm thuốc à? Tay tôi bị cậu làm đau mà ko
thấy sao?_Đã lấy lại được bình tĩnh vốn có, Gia Băng hất 2 ngón trỏ của
Tử Thần ra khỏi cằm mình, đưa cổ tay bi thương làm ví dụ điển hình.
-Hết?
-Có cả đau ở tâm nữa_Gia Băng được nước lấn tới, vỗ một cái khí thế vào
ngực mình_Cậu gây tội nhiều lắm đó, đừng giả vờ ngây thơ.
-Thế sao?_Nét mặt của Tử Thần dãn dần, bóng tối gai người cũng dần di cư đi hết, để ánh mắt ẩn ý cười ở lại với khoé môi nửa cười nửa ko.
-Tất nhiên, tâm đau mới biết tay đau chứ! Cảm xúc con người bắn ra từ
tâm mà. Tôi còn xót cho nước mắt mình nữa đấy!_Gia Băng cong môi giải
thích nỗi khổ sâu thẳm của mình.
-Ko phải cái đó_Tử Thần thở dài nín nhịn, ko yên phận tra hỏi mà áp sát
mặt mình vào Gia Băng_Tôi hỏi cậu lần cuối, tôi có làm cậu đau tim ko?
Khi tôi vắng mặt tim cậu bình thường hay như thế nào?
-Xê ra coi!_Khó chịu vì bị nhìn ở khoảng cách gần, Gia Băng lấy tay đẩy
mặt Tử Thần ra nhưng lại bị cậu túm lấy đem đi chỗ khác chơi, ko còn
cách nào đành hướng mắt sang phía khác dõng dạc trả lời_Cho xin đi, cậu
luôn làm tôi thót tim với đau tim thôi, ở cạnh cậu thêm vài ngày chắc
tôi ko di truyền cũng suy tim, đột tử, hấp hối mà chết mất đó.
Trầm mặc một hồi, Tử Thần ban tặng cho Gia Băng nụ cười nhạt nhẽo và câu đánh giá qủy dị nhất dường như ko phù hợp với đề tài câu chuyện.
-Tốt!
Cậu đứng dậy, rời hẳn khỏi dường bệnh, quay người tung áo bước đi như
tráng sĩ xuất quân một lần cũng ko ngoảnh đầu nhìn lại dưới trời hoa
rụng ta tả trong gió.
Ngớ người nhìn Tử Thần lạnh lùng bước đi, Gia Băng gọi với đầy thắc mắc.
-Ế! Đi đâu vậy?
-Biến để cậu ko phải suy tim chết!_Ko thèm quay đầu như quyết tâm đã
khắc trên đá, Tử Thần đáp gọn, người khuất nhanh sau cánh cửa trắng.
1 phút trôi qua với những cái chớp mắt ngờ nghệch, Gia Băng thoáng bật
cười khó hiểu trước hành động trở chứng của Tử Thần. Cô bực bội nằm đặt
tấm thân xuống giường của mình, cổ họng bỗng trở nên đắng nghét kì lạ.
Mùi bạc hà lành lạnh vương *** còn sót lại trên người cô, trong khuôn
miệng cô nhanh chóng tan dần, hoà lẫn vào bầu ko khí ảm đạm chung quanh.
Đưa ngón mạ vuốt qua vuốt lại đôi môi mình, Gia Băng tự dưng đỏ mặt, tay vô thức vỗ nhẹ vào gò má như muốn trấn tĩnh lại bản thân, ánh mắt chốc
chốc liếc đến cánh cửa trắng im ỉm mà thất vọng, tâm can càng lúc càng
rối loạn.
Nhiều lần nửa muốn bật dậy ra ngoài, nửa muốn nằm ì chờ đợi làm thời gian tíc tắc trôi nhanh phát sợ.
Gia Băng cho phép bản thân chờ đợi, nhưng suốt 20 phút cô im lặng nhìn
kim dài dịch chuyển ấy, bên trong căn phòng vẫn chẳng có gì thay đổi,
chủ nhân của 7 nụ hôn (hehe, cảm ơn pà con tận tình giúp đỡ, giờ Su sửa 5 thành 7 nhá, nếu tiếp tục ngựa quen đường cũ thì, sửa tiếp @~@) vẫn ko
xuất hiện.
Ko đợi lí trí phân tích giảng giải, Gia Băng dẹp hết toàn bộ lòng tự
trọng và sự kiêu hãnh của một thiếu nữ sang một bên, trái tim thôi thúc
cơ thể bật người dậy, hơi do dự một chút rồi cũng để đôi chân trần mỏng
manh xuống đất ra ngoài.
Lâu rồi ko tự thân vận động, nằm ì hoài trên giường khiến chân Gia Băng
như nhũn mềm ra, mỗi việc đi lại cũng làm cô lận đận ko thôi, tí chút
nữa còn ngã huỵch xuống đất.
Vị