
ây ra đại tội trong P&P, thật quá dại khờ.
-Gì chứ? Đừng tưởng tôi ko biết đó là trò của cô_Buông lỏng hai bàn tay, Tử Di đưa ánh nhìn kết tội trừng trừng về phía Tịnh Nhu, cơ hồ ko thể
giữ nổi bình tĩnh được nữa.
-Bày trò? Cậu đang nói cái quái gì vậy?_Kinh ngạc nhìn Tử Di một cách vô tội, Tịnh Nhu làm mặt buồn_Sao cậu có thể đổ lỗi cho người khác một
cách trắng trợn như vậy? Mình đâu giảo hoạt như cậu mà có thể làm ra cái trò kinh thiên động địa đó, ngậm máu phun người cũng vừa vừa thôi chứ.
-TRƯƠNG TỊNH NHU, CẬU...
-Mình biết cậu ghét mình, ko ưa mình chỉ vì trong 2 chúng ta, mình mới
là người chiếm được trái tim của Khải Phong. Anh ấy yêu mình, bọn mình
đến với nhau là tự nguyện, sao cậu có thể vì ghen tị, hận thù mà nói
mình bày mưu hại cậu chứ. Cậu đâu phải là loại người ngu ngốc đến mức 1
cái bẫy mà ko biết phân biệt được để tránh chứ, mình đâu dám múa rìu qua mắt thợ._Nhanh nhảu cắt ngang lời Tử Di, Tịnh Nhu tự biên tự diễn trong vai một cô gái ngây thơ, trong trắng mang trong mình mối hàm oan muốn
tỏnhưng lại ko dám ngỏ lời_Xem bộ dạng cậu kìa, thật tàn tệ, đây là bộ
dạng của kẻ chấp nhận hi sinh vì bạn mình đây ư? Chỉ gói gọn 2 chữ “thảm hại”
-Thảm hại? Cậu mùà hay quáng gà? Ko lẽ lại bị lé hay đục thuỷ tinh thể?
Tôi đang rất hạnh phúc và sung sướng với kì nghỉ trời ban của mình
đấy_Nuốt cục tức xuống bụng, Tử Di dặn lòng ko được kém cỏi như trước
nữa, có tức cũng phải dìm hàng đối thủ trước đã,chết cùng chết, chết một mình cô đơn lắm.
-Hạnh phúc?_Trợn mắt nhìn biểu hiện hơi quá lố của Tử Di, Tịnh Nhu phóng tia dò xét lên từng biểu hiện ấy, ngụ ý chẳng thể tin nổi.-Dĩ nhiên
rồi, tôi được nghỉ học những mấy ngày liền cơ mà, suốt ngày được làm
những việc mình thích, nào là ăn, ngủ, xem phim, đi dạo, được đóng cửa
nghiền những quyển truyện mới cóng yêu qúy, lại ko cần làm bài tập, vùi
đầu học để chuẩn bị cho những kì thi sát hạch, nghĩ kĩ mới thấy biết ơn
người mưu mô, xảo trá như cô đấy, Tịnh Nhu thân mến à.
-Ừ nhỉ, loại người tầm thường như cô thì cần gì phải học hành cũng có
khối việc làm được, nào là rửa bát, làm lao công, phục vụ,...Hèn gì cô
hạnh phúc đến thế_Thấy rõ cái kịch trong nụ cười hạnh phúc Tử Di trưng
ra, Tịnh Nhu bâng quơ vừa nói vừa tiến sâu hơn vào bên trong căn phòng,
mắt đặt lên đống truyện nằm ngổn ngang trên bàn rồi cầm lấy chúng, ném
xạch xuống đất_Nếu như tôi ko nhầm thì đây là những quyển truyện hôi
hám, cũ rích của đứa bán nam bán nữ đó đem tới cho cô, phải ko?
-Cô..._Dán mắt vào đống truyện của mình đang nằm ngổn ngang trên sàn
nhà, nhiều trang nhàu gấp thành nếp, Tử Di ko kìm nổi mà run bắn người,
ko phải vì sợ sự cay nghiệt phòng ra từ khuôn môi ác độc ấy, cô run vì
giận, vì sự khinh miệt đến muốn ói cô dành cho người trước mặt.
-Ay, xin lỗi đã vô ý làm rơi đồ của cậu nhé, chị tại tôi nghĩ hoài mà
chẳng thể giải thích nổi tại sao trên đời này, bọn kì dị cứ thích chơi
riêng với nhau. Cậu biết ko, giải thích dùm tôi đi, dù sao cậu cũng
thuộc loại đó nên dễ hiểu hơn người ngoài như tôi mà_Xuýt xoa tỏ vẻ có
lỗi, Tịnh Nhu dẻo miệng tiếp lời, thói tiểu thư, kênh kiệu yếu đuối cũng được cô vận dụng nhuần nhuyễn.
-Kì dị? Bọn tôi kì dị đấy, thế mà mấy năm trước lại có kẻ làm bạn với
mấy đứa kì dì này đó_Vẫn dán mắt vào đống truyện, Tử Di nghiến răng, đầu cúi xuống thẫt thấp.-Bạn ư? Nói hoài thế rồi mà cậu ko hiểu sao? Tôi
thì làm gì có hạng bạn bè như mấy người, thật mất mặt. Thay vì làm bạn,
cậu nên nói là lợi dụng mới chính xác hơn đấy_Nhíu mày, Tịnh Nhu cong
môi khỉnh bỉ, vẻ mặt đắc thắng khi thấy đối phương đang đuối dần
Lườm cái mặt đáng ghét của Tịnh Nhu một cái, tưởng niệm một hồi về quãng thời gian vui vẻ của 3 người trước đây, Tử Di nắm chặt cơ tay, mặc cho
những chiếc móng dài nhọn bấm sâu vào da thịt đến phát đau, quyết định
ko thể nhẫn nhịnh con người bội bạc đó nữa. Từ thế cúi gằm mặt, cô đột
ngột ngẩng mặt lên, đôi mắt chớp chớp lia lịa như chực rơi lệ, tay liến
thoắng chụp lấy tay Tịnh Nhu đặt lên gò má phụng phịu của mình, giọng
nói nũng nịu:
-Tịnh Nhu, sao cậu nỡ nói những lời cay đắng như thế với tớ được chứ,
tình bạn thân thiết của chúng ta bao năm sao cậu lại phũ phàng rũ bỏ như thế. Cậu thật quá đáng.
-Thôi đi, một Hạ Kì Như đã đủ để tôi ghê tởm rồi, thêm cô nữa thế giới
này sẽ càng thêm nhơ bẩn thôi_Hất tay Tử Di, Tịnh Nhu vội vã lùi ra sau
vài bước. Cô ta nhanh chóng lấy khắn lau lau lên bộ phần đã bị Tử Di
chạm vào, ánh mắt trừng lên giận dữ_Phát ói, đúng là đồ thần kinh.
-Ghê tởm? Nhơ bẩn? Thần kinh? Cô đang xỉ vả chính mình đấy. Tôi chỉ là
đang dùng chiêu của cô thôi mà mới đó cô đã kêu kinh tởm, thế chẳng hóa
cô lại tự đi chê bản thân mình sao?
-Cô..._Tắt ngấm nụ cười đểu giả trên môi, Tịnh Nhu cắn răng một chút rồi lấy lại bộ mặt nghênh ngang của mình, nhún vai tỏ vẻ ko thèm đôi
co_Thôi, tôi chả thèm nói với loại người như cô nữa, dù sao hôm nay tôi
đến đây để báo cho cô một tin vui. Đó là trước việc làm tày đình ko biết xấu hổ của cô, tinh thần đoàn kết của khối C đã được tăng cao rõ rệt,