
mang đi… Quá nhiều hoảng sợ cùng tự mình
phỉ nhổ chồng chất cùng một chỗ, hơn nữa gặp mưa, tối đó sau khi trở về, Tô Từ liền sốt cao.
Cho dù vậy, nếu thời gian có thể đảo ngược
cho nàng lựa chọn lần nữa, nàng cũng sẽ tiếp tục không đồng ý Tiger bất
chấp nguy hiểm đi cứu hai người không có trợ giúp, hơn nữa lại có dị tâm đối với nàng.
Nàng cần Tiger, nàng cần hắn để sống sót trong khu rừng này.
Bất kể nàng có bao nhiêu tín nhiệm, thích, lo lắng cho Tiger… Nàng cũng
thủy chung không che dấu được tiềm thức tàng sâu trong nội tâm chính
nàng.
Nàng vẫn luôn phỉ nhổ chính mình ích k…. Ngay khi sự việc
tối khủng bố kia phóng đại trước mặt, ngay khi thi thể sớm nát bét của
Trần Phong cùng kết cục bi thảm của Chu Lập và Lý Ngọc, tất cả… tất cả
nàng đều biết được rõ ràng, vẫn buông tha bọn họ, làm cho con dã thú kia mang bọn họ đi…
“Giả mù sa mưa! Ngươi giả bộ đau xót cái gì, còn không phải ngươi ném bọn họ sao, ngươi… là một con quỷ ích kỷ!”
Trong mộng có người đang mắng nàng, Tô Từ cắn chặt hàm răng, thân thể cuộn
tròn không ngừng nức nở, thẳng đến trong miệng bị nhét vào một cái gì đó chua sót, chua cay; thẳng đến thân thể bị hoàn nhập trong một đoàn da
lông ấm áp, nghe bên tai thanh âm khò khè an ủi, nàng mới hơi chút buông lỏng tâm thần, chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Sau khi ăn cơm xong, Tô Từ vừa thay quần áo trên người, vừa nghĩ xem làm cách nào nấu được nước nóng để tắm.
Buổi sáng hôm nay nàng đi thác nước tắm rửa, bị nước lạnh đông lạnh đến run
lập cập, thật lâu sau thân mình mới ấm áp lên được một chút. Hiện tại
mới là mùa thu, còn có thể chịu khó tắm rửa một chút, nhưng khi mùa đông đến thì sao? Chẳng lẽ nàng phải cường ngạnh vượt qua mấy tháng không
tắm rửa?
Chỉ mới tưởng tượng như vậy, Tô Từ cũng cảm thấy chính mình có chút ghê tởm.
Tâm tình không tốt, bàn tay không chú ý, cây kim khâu yếu ớt rất nhiều so
với da thú bị gãy, tay Tô Từ liền bị một nửa cây kim khâu còn dính trên
da thú đâm vào, đau đến nàng phải hét lên một tiếng, không đợi nàng có
phản ứng gì, tay liền bị một bàn tay rộng lớn nắm lấy.
Thấy trên đầu ngón tay Tô Từ chảy ra giọt máu, Tiger chạy tới đây cẩn thận dùng
đầu lưỡi liếm sạch máu trên ngón tay nàng, miệng mơ hồ kêu Tô Tô, trong
đôi mắt màu vàng ẩn chứa một biểu tình… đau lòng?
Tô Từ chớp chớp mắt, có chút vui mừng khôn xiết.
Biểu thái tình cảm của Tiger càng lúc càng đúng chỗ, vẫn là nàng hoa mắt nhìn lầm rồi?
Không thể không nói, tuy rằng nàng cũng không có để ý một cái vết thương nho
nhỏ như vậy, nhưng có người khẩn trương quan tâm đến mình, cảm giác này
thật là tốt, Tô Từ duỗi tay cầm lấy bàn tay đang nắm lấy nàng, vỗ nhè
nhẹ an ủi Tiger.
Bàn tay Tiger rộng rãi, ngón tay cũng không
thon dài mượt mà như nàng, xương tay Tiger rất thô to, hơn nữa, giống
như là muốn xứng đôi với móng tay bén nhọn của hắn, càng đến đầu ngón
tay, độ rộng ngón tay càng hẹp, sắc bén đến chỉ cần tróc một cái, liền
có thể đem người tróc ra một cái lỗ lớn vậy, xem ra cực kỳ có cảm giác
uy hiếp.
Nhưng đôi tay này lại chưa từng tổn thương qua nàng khi ôm lấy nàng.
Khóe miệng Tô Từ hơi hơi nhếch lên, sờ sờ mặt Tiger. Làn da rất tốt, khuôn
mặt hình dáng cũng rất sâu, có lẽ là mang ý tứ chủ quan nên Tô Từ vẫn
cảm thấy, Tiger kỳ thật rất soái (*rất đẹp trai).
So bọn Chu Lập thì hắn càng…
Nghĩ đến Chu Lập, Tô Từ mấp máy miệng.
Kỳ thật so với tưởng tượng, nàng càng lúc càng thích ứng hoàn cảnh, hoặc là nói nàng rất máu lạnh.
Đã quyết định làm là làm được, hơn nữa cho dù sự việc kia xảy ra một lần
nữa, nàng cũng sẽ có lựa chọn giống như lần trước, sự việc sau khi xảy
ra cũng không giả mù sa mưa làm một bộ như sám hối, cũng không làm cho
chính mình làm ra bộ dạng nửa sông nửa chết để chuộc tội, hoàn hảo còn
sống mới là quan trọng nhất.
Tô Từ tự giễu giật giật khóe miệng, Tiger giống như đã nhận ra tâm tình của nàng, buông ra ngón tay nàng,
trong miệng không ngừng kêu ‘Tô Tô’, duỗi tay vuốt ve đầu Tô Từ, giống
như Tô Từ thường xuyên vuốt ve đầu hắn lúc hắn trong hình dạng lão hổ.
Xuất phát từ động cơ tốt, nhưng chưa được bao lâu, ngón tay bén nhọn của hắn liền làm cho đầu tóc vừa mới chải của Tô Từ tán loạn cả lên, Tô Từ tức
giận nắm tay hắn bắt xuống dưới, sau đó linh quang chợt lóe ra trong
đầu.
Tô Từ lập tức từ có chút cố hét sức ôm qua một tảng đá lớn
bên cạnh, chỉ vào vị trí trung tâm, nói với Tiger: “Tiger, tróc lấy nó.”
Tiger nhìn nàng một cái, tuy rằng không hiểu vì sao Tô Từ lại muốn hắn làm
như vậy, nhưng vẫn là rất nghe lời duỗi tay tróc tảng đá, rất dễ dàng
trên tảng đá liền có một cái lỗ thủng.
Tô Từ thấy vậy đôi mắt liền sáng lên, lập tức đứng dậy chung quanh tìm kiếm tảng đá thích hợp.
Có Tiger ở đây, sao nàng còn phải lo lắng vấn đề tìm nước nóng chứ. Tìm
tảng đá lớn, sau đó kêu Tiger đào rỗng tảng đá không phải là giải quyết
được vấn đề rồi sao? Buồn cười là lúc trước nàng vẫn luôn suy nghĩ nên
dùng vật liệu gì, lại bởi vì nàng không có năng lực đào rỗng tảng đá,
nên hoàn toàn không đem chủ ý làm đồ dùng từ tảng đá. Ah đúng rồi, tiện