
cơ hồ muốn kháp vào trong huyết nhục của Tô Từ,
nhãn thần hoảng sợ lại tán loạn, miệng không ngừng nói: “Không, hiện tại không để ý đến quái vật lão hổ, ngươi… Tô Từ, hắn không phải nghe lời
ngươi nói sao? Nhanh, mau gọi hắn cắn, mau chút cắn chết con quái vật
kia! Mau chút cắn chết hắn, cắn chết hắn!”
Lý Ngọc càng nói, đôi tay đang bấu chặt Tô Từ càng dùng lực, miệng càng thét chói tai.
Lúc này Tiger đột nhiên bị móng vuốt con dã thú kia chụp một cái, tuy rằng
Tiger cũng lập tức hung hăng trả đòn, nhưng hô hấp của Tô Từ vẫn cứng
lại, lập tức dùng lực kéo xuống bàn tay Lý Ngọc, nhìn chằm chằm Tiger.
Lúc này con dã thú kia lại không động đậy, đột nhiên nhìn thoáng qua hướng
Tô Từ cùng Lý Ngọc, sau đó hắn ta lại gào thét mấy cái thanh âm ngắn
ngủn, Tiger quay đầu nhìn Tô Từ, sau đó rất cảnh giác lui hai bước về
hướng Tô Từ.
Con dã thú kia liền rống lên một tiếng, lập tức biến thành hình người, Tô Từ mới phát hiện hắn ta đang cười hắc hắc.
Tiger lui mấy bước về hướng Tô Từ sau đó cũng biến thành hình người, đôi mắt
hắn có chút trốn tránh không dám nhìn vào mắt Tô Từ, thân thể tinh tráng xích lõa có mấy vết thương đang đổ máu, nhỏ giọng kêu một tiếng ‘Tô
Tô’, sau đó đi nhanh về phía Tô Từ.
Cổ họng Tô Từ căng thẳng.
Cánh tay nàng lại bị Lý Ngọc nắm lấy lần nữa, nàng ta điên cuồng rống lên:
“Tô Từ! Tô Từ! Bọn hắn là đang làm cái gì vậy? Tại sao lại không đánh
tiếp?… Đừng tới đây, quái vật (*Tiger)! Đừng tới đây, trở về đánh a! Tô
Từ ngươi mau chút, mau chút kêu hắn trở về đánh a!”
Tiger tiến
lên, kéo ra Lý Ngọc, ôm dậy Tô Từ đang phát run toàn thân, tâm thương
liếm liếm cánh tay của nàng do bị Lý Ngọc kháp mà bị thương, sau đó chỉ
chỉ Chu Lập bởi vì mất máu quá nhiều lại thêm kinh hách run rẩy trừng
mắt nhìn Tô Từ, kế tiếp lại chỉ Lý Ngọc bởi vì Tiger uy hiếp mà không
dám tiến lên bám chặt Tô Từ, dùng ngôn ngữ không quen thuộc nói, “Hắn,
con mồi, không thể, cướp.”
Tô Từ một chút liền hiểu ý tứ của hắn.
Chu Lập và Lý Ngọc, hoặc Trần Phong cùng Lưu Trường Giang đã vào bụng con
dã thú… Tất cả bọn họ là con mồi của dã thú kia. Lớn lên trong tự nhiên
thì con mồi sắp đến miệng của dã thú cũng là sự cấm kị, muốn cướp đoạt
con mồi trừ khi ngươi có thực lực tuyệt đối.
Tiger bởi vì nàng…
cố gắng đi cướp đoạt con mồi trong miệng người khác, nhưng thực lực hắn
không đủ, cùng đối thủ triền đấu chẳng thể tuyệt đối giành được thắng
lợi… Không đúng, điều này cũng không phải là nguyên nhân làm Tiger buông tha cho cuộc chiến. Nơi này có lẽ có một vài quy cũ cố kị mà nàng không biết rõ, tóm lại Tiger đang nói với nàng, những người này là con mồi
của một con dã thú khác, Tiger không có cách nào cướp được.
Tô
Từ nhìn vào đôi mắt Tiger đang cố lãng tránh nàng, nàng không quay đầu
nhìn lại hai người kia bởi vì con dã thú đang từ từ tiếp cận, mà hoảng
sợ kêu nàng xin giúp đỡ, gắt gao cắn răng đem đầu để trên vai Tiger.
(*Cách làm của Tô Từ tuy rằng tàn nhẫn, nhưng rất hợp lý, bất cứ ai
trong hoàn cảnh này cũng lựa chọn như vậy thôi, vẫn là câu nói kia “nhân loại vốn ít kỷ, người không vì mình trời tru đất diệt”)
“Tô Từ… Đừng, đừng tới đây!”
“Cứu mạng! Tô Từ ngươi không phải là người! Ngươi thế nào có thể thấy chết mà không cứu! Đừng tới đây! Cứu mạng a… a!”
“A! Cứu mạng a!…”
Nam nhân kia vẫn cười hắc hắc, tùy tay giật một sợi dây leo đem Chu Lập vẫn đang suy yếu bò về phía trước, trói vào cùng với thi thể Trần Phong,
sau đó một tay nhấc lên, chỉ đi mấy bước đã đuổi kịp Lý Ngọc đang cố
chạy trốn, duỗi tay chụp tới đem nàng vác ở trên vai, xoay người lại
Tiger nói câu gì đó, sau đó xoay người bỏ đi.
Từ đầu tới cuối, phản kháng của Chu Lập cùng Lý Ngọc đối hắn mà nói không có chút tác dụng.
Tiger cũng không để ý bọn họ, thấy Tô Từ không ngừng phát run trong ngực hắn, nghĩ nghĩ, lại giật một là diệp tử rộng rãi che tại trên thân Tô Từ,
vừa đi trở về, trong miệng lại không ngừng nhỏ giọng kêu ‘Tô Tô’.
Hắn biết rõ hai sinh vật kia là tộc nhân của ‘giống cái nhà hắn’, Tô Tô của hắn muốn có hai sinh vật kia, nhưng bọn đó đã là con mồi của những dã
thú khác, tại nơi đó có rất nhiều con cũng giống như hắn bị tộc nhân vứt bỏ, bọn họ sẽ đến vây công cướp đoạt lại con mồi cùng giống cái của
hắn, hắn có thể đánh bại một con, nhưng không thể đánh bại cả nhóm.
(*Nếu Tiger cướp đi Chu Lập cùng Lý Ngọc, thì cả đàn thú sẽ đến trả thù, lúc đó cả Tiger và Tô Từ cũng khó giữ mình)
Hắn không biện pháp cướp được… hắn không có năng lực làm như vậy.
Tiger nhỏ giọng lại kêu câu ‘Tô Tô’, nhưng Tô Từ lại đột nhiên ra sức đẩy
hắn, cũng không cố kị có thể hay không ngã sấp xuống, ra sức muốn xuống
đất, Tiger ủy khuất lại cẩn thận ừng ực một tiếng, lại đặt Tô Từ xuống
mặt đất.
Tô Từ vừa tiếp đất, lập tức xoay người ói ra, cơ hồ là muốn đem dạ dày cũng ói ra luôn vậy.
Sau đó đột nhiên bắt lấy cánh tay Tiger đang vuốt ve an ủi nàng, mở miệng
hung hăng cắn xuống, ngăn chặn tiếng khóc của chính nàng.
Tận
mắt nhìn thấy dã thú ăn thịt người trong bộ dáng con người, nàng bỏ mặc
những đồng loại bị con dã thú