
đúng thật là Nghê Chấn, không sai chút nào.
“Tiểu Chấn, cậu còn nhớ tôi không?” Hạ Hàn Tương như nhìn thấy người thân xa cách lâu ngày gặp lại, thân thiện chào hỏi cậu ta.
Trên gương mặt lạnh lùng của Nghê Chấn lộ vẻ kinh ngạc, “Dì Tương?“, cậu ta ngạc nhiên mừng rỡ khi nhìn thấy bà, “Là dì sao, mấy năm nay dì đã đi đâu? Bao lâu nay cháu vẫn không ngừng tìm kiếm dì, lâu nay dì sống có tốt không? Luyến Luyến đâu? Luyến Luyến giờ ở đâu?” Giọng nói cậu ta vô cùng khẩn thiết mà lại tràn ngập sự mong chờ, ánh mắt nhìn ra phía sau Hạ Hàn Tương, chợt hiện vẻ thất vọng khi phát hiện không có người mà cậu ta mong gặp.
Hạ Hàn Tương biết cậu ta đang tìm kiếm cái gì, chỉ nhìn cậu mỉm cười, “Đừng tìm nữa, không cần tìm nữa đâu, Luyến Luyến không có tới đây.” Cậu ta vẫn giống y như hồi còn bé, rất quan tâm đến Luyến Luyến, điều này làm cho bà cảm thấy có chút an ủi, dù sao, nói như thế nào đi nữa, cậu ta và Luyến Luyến trong người cũng có một nữa quan hệ huyết thống.
Nghê Cẩm Tân cũng đã rời bỏ con gái ruột của mình, nhưng trong lòng ông vẫn còn lưu lại hình ảnh của một bé gái bảy tuổi trước kia, khi còn bé Luyến Luyến thật sự rất đáng yêu, rất xinh đẹp, cô bé vẫn thường đeo dính theo cha nô đùa, nhõng nhẻo, ngọt ngào nũng nịu gọi cha, đã nhiều năm trôi qua rồi, nhưng mỗi khi nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Luyến Luyến tràn đầy nước mắt, trong lòng ông vẫn thường hay nhói đau. Ông thật sự rất nhớ đến đứa con gái đã bỏ rơi của mình, thật sự rất muốn nghe cô bé kêu tiếng cha một lần nữa.
“Đúng rồi, Luyến Luyến, sao con bé không cùng hai người đến đây, con bé hiện giờ học ở trường nào? Mấy năm nay, sống có tốt không?“
Sống có tốt không ư? Nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, trong lòng Hạ Hàn Tương đau như cắt, cười không muốn nổi, cũng không có cách gì giữ được vẻ thờ ơ đối mặt với người nhà họ Nghê, bà thật muốn chửi ầm lên, muốn dùng hết sức tát mấy bạt tay vào mặt Nghê Cẩm Tân…
Phương Quân Nghiên siết chặt bàn tay đang run rẩy của vợ mình, nhìn vợ, khẽ lắc đầu, trong tích tắc cơn tức giận của Hạ Hàn Tương chợt hạ xuống như quả banh da bị xì hơi… Thế nhưng bà thật sự không bao giờ muốn gặp lại đám người của gia đình họ Nghê nữa, nếu không, bà sợ chính mình nhất thời không nhịn được, lại xông lên tát cho bọn họ mỗi người vài bạt tay. (Yu: múc liền dì, con ủng hộ.)
Thấy thần sắc của Hạ Hàn Tương khác thường, Nghê Cẩm Tân nhất thời cảm thấy sốt ruột, nôn nóng nắm lấy cánh tay bà, vội vã hỏi: “Nói cho tôi biết, Luyến Luyến có chuyện gì rồi? Tại sao hai người không ai nói lời nào?“
“Buông tay ra” Hạ Hàn Tương lạnh lùng hất tay ông ra, Nghê Cẩm Tân buồn bã buông tay Hạ Hàn Tương ra.
“Nghê Cẩm Tân, mọi chuyện trước kia đều đã là quá khứ, bây giờ chúng ta hai bên đều có cuộc sống riêng biệt. Hiện nay cuộc sống của chúng tôi thật sự rất hạnh phúc.” Phương Quân Nghiên nắm chặt tay vợ mình, giúp bà trấn tĩnh lại, Hạ Hàn Tương trong lòng hết sức cảm động, tinh thần cũng bình tĩnh trở lại, “Giờ tôi cũng không muốn so đo tính toán mọi ân oán trước kia giữa chúng ta nữa, vì vậy tôi hy vọng ông cũng đừng tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, đặc biệt là quấy rầy Luyến Luyến. Tôi không cho phép ông lại xuất hiện trước mặt của con bé, tôi thành thật nói cho ông biết, lúc Luyến Luyến bảy tuổi đã biết rõ những chuyện ông làm, nó rất hận ông và người nhà của ông, cho nên tôi không hy vọng ông lại xuất hiện quấy nhiễu cuộc sống yên bình của nó, bởi vì cho dù hiện tại ông có hiện ra trước mặt của nó, Luyến Luyến cũng sẽ không chấp nhận ông, sự xuất hiện của ông chỉ gợi lên cho nó nhớ lại những chuyện không vui lúc trước, vì vậy xin ông sau này tránh xa nó ra một chút.” Hạ Hàn Tương lấy giọng điệu nghiêm túc cảnh cáo Nghê Cẩm Tân.
“Không được, con bé cũng là con gái của tôi.” Nghê Cẩm Tân khó tin phản bác lại.
“Mười một năm trước đã không phải rồi.” Hạ Hàn Tương lạnh lùng nhìn ông, “Chính bản thân ông cũng đã hiểu rất rõ mà.“
Nghê Cẩm Tân thật sự bị đả kích mạnh.
Hạ Hàn Tương xoay qua Nghê Chấn, giọng nói cũng đã hòa nhã hơn nhiều, “Tiểu Chấn, dì biết cháu từ trước đền giờ vẫn rất quan tâm, thương yêu Luyến Luyến, nhưng dì hy vọng cháu cũng không đi quấy rầy em nó. Luyến Luyến đã không còn là cô bé Luyến Luyến năm xưa nữa rồi, em nó đã phải chịu rất nhiều khổ sở, các người xuất hiện chỉ làm cho em nó gợi nhớ lại những chuyện đau khổ, mọi chuyện cũng đã là quá khứ rồi hãy để cho nó qua luôn đi, cháu cũng không nên để ở trong lòng nữa.“
“Dì…” Nghê Chấn vẫn không muốn buông. Suốt bao năm nay, cậu luôn nhớ đến Luyến Luyến, tận trong đáy lòng cậu ta thật rất thương yêu đứa em gái đáng thương kia, đã nhiều năm nay cậu ta không ngừng tìm kiếm hai mẹ con Luyến Luyến, làm sao có thể dễ dàng buông xuôi mọi chuyện như vậy được. Cậu nhất định phải tìm được Luyến Luyến, cô em gái của cậu, trả lại cho cô bé toàn bộ những gì mà người nhà họ Nghê đã chiếm đoạt của cô bé…
Hạ Hàn Tương lắc đầu, cự tuyệt nói: “Cháu không nên nghĩ nhiều nữa, những chuyện này đều không phải lỗi của cháu, dì…” Hạ Hàn Tương đột nh