
ới họ, chúng ta sẽ ăn cái gì? Có thể xuống phòng bếp
gọi thức ăn sao?”
“Tôi nấu canh, chuẩn bị mấy món ăn, thời tiết rất tốt, ăn trên sân thượng đi!”
“Anh nấu canh? Anh nấu có thể uống được sao? Anh sẽ không bỏ loạn nguyên liệu vào trong canh đó chứ?”
“Ừ, thật ra canh là dùng nước miếng của tôi nấu, cô biết nấu một nồi nước miếng cần bao lâu không?” Cô nhăn mặt. “Anh thật bẩn!”
Anh cười ha ha. “Đi thôi, ra ban công!”
Lúc tới đây vào hôm qua, Trình Dư Nhạc có chú ý tới bạn công bên ngoài
phòng ngủ, để một bàn hai ghế, không gian lại có thể đó một chiếc xe RV. Ban công sử dụng những cây gỗ chưa xử lý, giữ lại chất mộc mạc nguyên
thủy, cây vây quanh bốn phía, một gốc cây già cúi thấp, đem những sợi
tóc của nó vắt lên lan can,trên ban công chỉ cần nhẹ đưa tay có thể chạm được rất nhiều lá xanh, cô tới từ thành phố, cảm giác nơi này nồng đạm
hơi thở tự nhiên, nhiều tới xa xỉ.
Mà giờ phút này, trên bàn
ngoài ban công đang đặt một bát canh măng, vài món ăn,bát đũa và một ít
cơm trắng, điều làm Trình Dư Nhạc kinh ngạc chính là, trên bàn còn có
một chiếc bếp gas nhỏ, trên đó có một tấm lưới sắt, trên mặt tấm lưới
sắt cũng không đặt cái gì.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
“Cài này dùng làm gì vậy?” Cô nhìn , không biết dùng làm gì.
Chỉ thấy Âu Quan Lữ mở bếp, mở ra một hộp giữ tươi, bên trong là những lát thịt mỏng, cô liền hiểu.
“Đây là dùng để nướng thịt?”
“Trước đó tôi có đi hỏi quản lý, ông ấy nói ở đây cấm nướng thịt, chỉ là, tôi
là con trai của ông chủ lớn, có thể dàn xếp, không dùng than củi là được rồi. Ông ấy khuyên tôi dùng cái này, tấm sắt này rỗng bên trong, đun
nóng trực tiếp, đặt thịt lên mặt để nướng, rất
dễ.”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Cô ngốc lăng, không ngờ, hôm qua cô chỉ nói một câu, anh thật sự chuẩn bị thịt nướng?
“Ngồi xuống đi, chúng ta ăn thịt nướng.” Anh hào hứng kéo ghế giúp cô.
Cô ngồi xuống, nhìn anh lấy cơm cho mình, một bát cơm trắng đặt vào tay
cô, tiếp đó anh đặt thịt lên tấm sắt, quét tương lên thịt, lại giới
thiệu món ăn anh làm cho cô, đồ ăn đều lấy từ những nơi gần đây, anh mua được lúc sáng sớm, những món ăn này mới đây còn ở dưới đất, nhìn màu lá cây này, cũng biết còn rất mới…diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Cô ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ thô, nhưng mà ngồi lên cảm giác nhẹ như đám
mây. Rõ ràng một người khác đang ở ngay trước mắt, hương vị món ăn xông
vào mũi, cô lại cảm giác không thành thật, anh thật sự là Âu Quan Lữ mà
cô biết sao? Sao lại đối tốt với cô như vậy? Tim của cô đập nhanh, vì
hành động thân thiết xa lạ của anh.
“Anh là vì tôi muốn ăn thịt nướng, cho nên…” Nếu không còn có thể vì sao?
“Đúng vậy, mặc dù có thêm chút phiền toái, may mắn tôi rất lợi hại, có thể
làm được.” Anh đương dương tự đắc. “Sao, có phải rất cảm động
không?”diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Cô không chỉ thấy cảm động, còn bị mê
hoặc, hai người chỉ là đồng nghiệp, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè,
cũng không có giao tình gì, nhưng anh nhớ cô thích ăn cái gì, bởi vì một câu nói của cô mà tốn công sức đi sắp xếp, anh chủ động làm nhiều như
vậy, chẳng lẽ anh thật sự đối với cô… cô không dám nghĩ lung tung, lại
không nhịn được phỏng đoán, anh khiến cho cô không kịp ứng phó, tim đập
lợi hại hơn.
“Nướng xong rồi, miếng thứ nhất cho cô.” Âu Quan Lữ
đem thịt nướng đã quét tương đặt vào bát cô. “May mắn không cần ăn cơm
cùng ông già đó, nếu không một bàn món ăn này liền lãng phí.”
Cô chợt nghĩ đến cuộc điện thoại cha Tằng nhận được ở đình nghỉ mát, sau
khi ông cúp điện thoại, liền nói cô và Âu Quan Lữ không cần ăn cơm cùng, chẳng lẽ cuộc điện thoại đó là của quản lý gọi tới sao? Quản Lý phát
hiện Âu Quan Lữ mượn dùng phòng bếp nấu ăn, giống như đang chuẩn bị một
bữa cơm ngọt ngào, thức thời cũng biết không nên quấy rầy hai người.
“Anh chuẩn bị những thứ này, có phải là để có lý do tránh gặp mặt ba anh,
không cần ăn trưa cùng ông ấy?” Nếu là vậy, cô suy nghĩ lung tung là quá ngu ngốc rồi. “Anh muốn dùng thân phân người yêu làm lá chắn, đúng
không?”
Âu Quan Lữ sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới cha, tối hôm
qua nhìn cô ói thảm như vậy còn bị sốt, rất đáng thương nói mình muốn ăn thịt nướng, anh liền muốn thỏa mãn khát vọng nho nhỏ của cô. Là anh kéo cô tới nơi này, anh cảm giác mình phải có trách nhiệm với cô, ít nhất
muốn cô trôi qua ba ngày này trong vui vẻ.
Bởi vì cô muốn ăn, anh phải đi thu xếp, khi đó tưởng tượng khi cô thấy những chuyện này sẽ
kinh ngạc vui mừng, anh mừng thầm, loay hoay, nhưng không hề nghĩ tới
chuyện tránh mặt cha, không nghĩ muốn biểu diễn hình ảnh người yêu thân
mật, anh chỉ nghĩ đến cô, muốn cô vui… Sau khi phát hiện tâm trạng của
mình, anh chấn động. Anh sao vậy? Dưới con mắt soi mói đầy nghi vấn của
cô, anh có chút sợ.
“Dĩ nhiên, chỉ cần có thể tránh mặt ba tôi,
cách gì tôi cũng dùng.” Không, anh chết cũng không thừa nhận, nếu như cô biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh không bị cô mở miệng cười đến không
còn chỗ dung thân mới là lạ.
Quả nhiên… Cô cúi đầu đâm vào miếng
thịt nướng trong bát. “Khó trách, tôi chỉ muốn nói anh không thể nào tự
mì