
. Anh có rất nhiều ý kiến, cô cố chấp, hai người đều không
ai nhường ai, coi như hẹn hò, tuyệt đối không thể lâu dài. Bây giờ mặc
dù tình trạng có chút cải thiện, nhưng tám phần là bởi vì rời khỏi công
ty, chờ lúc trở lại, hai người nhất định bị đánh trở về nguyên hình.
Nếu hai người không bị đánh trở về nguyên hình thì sao? Nếu hai người gặp nhau vẫn có thể vui vẻ?
Khi đó, cô có phải là nên cân nhắc?
“A…” Cô khẽ kêu một tiếng. Lý tưởng của cô là một danh sách lớn, thiếu anh
cũng không ít, căn bản không cần liệt anh vào, cô cần gì phải hao tổn
tâm trí như vậy? Không muốn!
Cô nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Ngủ một chút, tỉnh lại đã hơn mười giờ, lúc nhìn đồng hồ, cô liền giật mình, sao Âu Quan Lữ lại không đánh thức cô?
Cô vội vàng xuống giường, nhưng đầu rất đau, xuống giường bước chân có
chút xiêu vẹo. Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, vừa đi vào phòng
khách nhỏ, chỉ thấy có ba người ngồi trong phòng khách.
Âu Quan
Lữ đang ngồi trên ghế sô pha, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan đang ngồi đối diện anh, con của hai người họ đang ngồi trong ngực mẹ mình, ăn trái
cây, ba người lớn đang nói chuyện phiếm. Cô vừa đi đến, bốn người liền
nhìn về phía cô.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Là ảo giác của cô sao? Tầm mắt của Âu Quan Lữ giống như dừng lại trên người cô đặc biệt lâu.
“Xin lỗi, em ngủ muốn quá.” Trình Dư Nhạc rất lúng túng, nhìn về phía anh. “Sao anh không đánh thức em dậy?”
Âu Quan Lữ nhún vai. “Anh thấy không có việc gì, để em ngủ nhiều một chút cũng không quan hệ.”
“Nghe Quan Lữ nói em bị cảm, khá hơn chút nào không?” Mặt Từ Lỵ Hoan đầy quan tâm hỏi.
“Rất tốt.” Cô có chút nghẹt mũi, giọng nói hơi khàn, xem ra thật sự bị cảm.
Âu Quan Lữ duỗi tay về phía cô, cô chần chờ, đi tới, đưa tay cho anh cầm,
anh kéo cô lại ngồi xuống cạnh anh, xem xét nhiệt độ trên trán cô.
“Còn có chút nóng.” Động tác thân mật của anh vô cùng tự nhiên, cô lại căng
thẳng giống như các khớp xương bị dính vào nhau, cô thầm ra lệnh cho
mình: Đừng cứng nhắc như vậy! Thả lỏng một
chút!diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Anh không buông cô ra, vẫn nắm tay cô, là bởi vì anh trai và chị dâu đều đang ở đây, muốn giả trang bộ
dạng hai người yêu nhau sao? Cô nặn ra một nụ cười. “Mọi người cũng ăn
sáng xong rồi sao?”
Lê Thượng Thần gật đầu. “Buổi sáng mọi người
ăn điểm tâm với ba, vừa ăn vừa nói chuyện, vừa mới giải tán. Ba muốn tản bộ trong sơn trang với mọi người, Quan Lữ không muốn đi, nói không yên
tâm để lại em một mình.”diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Cô chỉ là cái cớ đúng không? Trình Dư Nhạc nghĩ, nguyên nhận thực sự là anh không muốn ở cùng với cha mình.
“Không cần đặc biệt nói chuyện này với Nhạc Nhạc chứ?” Âu Quan Lữ cau mày.
“Giọng điệu của anh giống như đang trách tội cô ấy, không thể đi tản bộ
là trách nhiệm của cô ấy. Muốn đi như vậy, sao anh không một mình đi
cùng ông già đó chứ?”
Lê Thượng Thần vô tội nhún vai. “Đừng tức
giận như vậy, anh chỉ muốn nói chuyện.” Lê Thượng Thần như có thâm ý
nhìn về phía hai người. “Anh nào dám trách bạn gái bảo bối của
em?”diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
“Tình cảm của hai người thật tốt.” Giọng
nói của Từ Lỵ Hoan đầy yêu thích và ngưỡng mộ. “Bữa sáng hôm nay là kiểu Tây, Quan Lữ hỏi có thể chuẩn bị cho em một bát cháo mặn không, cậu ấy
nói em thích ăn cháo mặn, hơn nữa em bị cảm, ăn nhẹ thì tốt hơn.” Cô
chỉ về phía bình giữ nhiệt trên khay trà. “Đó, ở đây, đầu bếp đặc biết
nấu cho em đó.”
“Hả?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, sao anh lại biết
cô thích ăn cháo mặn? Lúc sắm vai người yêu giả, cô còn chưa nói mà? Cô
nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh không nhìn cô, sắc mặt anh không được tự
nhiên, giọng nói cao hơn một chút.
“Biết bạn gái mình thích ăn gì, có gì kì lạ sao?”
“Ai nói kì lạ? Cậu đối với bạn gái mình rất tốt, làm cho người khác hâm mộ, bọn anh đang khen cậu, không phải mắng cậu, sao cậu lại phản ứng dữ dội vậy?” Lê Thượng Thần nhìn về phía Trình Dư Nhạc.”Nhạc Nhạc, em trai anh luôn kì cục như vậy sao? Vất vả cho em rồi.”
“Rất tốt…, anh ấy
chăm sóc em rất tốt, chẳng qua anh ấy không thích nói ra miệng, anh ấy
hay xấu hổ.” Rõ ràng là ý tốt, bị vạch trần lại cứng nhắc, không phải
xấu hổ thì là gì? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh liếc cô một cái, ánh
mắt bối rối, cô cười trộm.
“Anh hâm mộ cái gì? Anh cũng có chị dâu mà.” Âu Quan Lữ nói sang chuyện khác.
“Bọn chị đã ly hôn, chị không phải chị dâu của em.” Từ Lỵ Hoan nói tiếp,
giọng điệu nhanh chóng như một lưỡi dao, một đao chặt đứt.
Nụ cười của Lê Thượng Thần không thay đổi, mắt cũng không thèm nháy. “Đúng vậy, ở cùng nhau vui vẻ cũng sẽ không ly hôn.”
“Anh xem, em trai anh nhớ được bạn gái cậu ấy thích ăn cái gì, anh nhớ em thích ăn gì không?”
Bộ dạng Lê Thượng Thần giống như bị ai đó giẫm chân. “Ưm, bánh trứng Ngọc Mễ với ruốc bông?”
“Đó là món ăn yêu thích của bạn gái trước của anh, không phải của em.” Từ
Lỵ Hoan mỉm cười, giọng nói lại lạnh như băng. “Anh nhớ nhầm, em thích
ăn nhất là bánh nướng.”
“Còn anh thì sao? Em nhớ anh thích ăn gì không?”
“A…” Từ Lỵ Hoan suy nghĩ khoảng mời giây. “Anh không thíc