
xử lý giai đoạn này.” Lệ Trí Thành nói: “Tôi cũng sẽ giải thích với nhân viên trong công ty.”
“Không tồi.” Lâm Mạc Thần nhướng mày: “Có thể để Lâm Thiển chuyển toàn bộ cổ
phần của Minh Đức cho cậu, coi như tỏ rõ lập trường.” Anh quay sang em
gái: “Lâm Thiển em tạm thời rời khỏi Minh Đức, không làm bất cứ công
việc nào liên quan đến Ái Đạt, biến mất khỏi tầm mắt của dư luận.”
Lệ Trí Thành cũng nhìn Lâm Thiển, gật đầu: “Tôi tán thành.”
Thấy em gái vẫn đang ngẩn ngơ, Lâm Mạc Thần cười cười: “Thời gian này để Lệ
Trí Thành giấu em trong nhà. Việc ở bên ngoài bọn anh sẽ xử lý. Một thời gian nữa, khi DG bị đánh bại hoàn toàn, nỗi oan của em tự nhiên sẽ được giải. Em cứ yên tâm đi.”
Lệ Trí Thành ôm vai Lâm Thiển. Thấy cô mãi vẫn không lên tiếng, anh hỏi nhỏ: “Được không em?”
Vào thời khắc này, Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành đều cho rằng, nhất định Lâm Thiển sẽ nhận lời. Bởi vì cô là người thông minh, luôn biết lúc nào nên tiến hay lùi. Gặp việc đại sự, cô đều nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.
Lâm Thiển ngẩng đầu nhìn anh trai rồi quay sang Lệ Trí Thành.
“Không.” Âm thanh dứt khoát vang lên.
Cả Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần đều kinh ngạc.
Sau đó, khóe mắt Lâm Mạc Thần ẩn hiện ý cười thích thú. Anh tựa vào thành
ghế, cầm cốc trà uống một ngụm. Lệ Trí Thành lặng lẽ quan sát người phụ nữ trong lòng, vài giây sau, anh cũng có phản ứng như Lâm Mạc Thần,
khóe miệng nhếch lên.
“Tại sao?” Anh hỏi.
Đây là lần đầu
tiên Lâm Thiển trình bày suy nghĩ của mình trước hai người đàn ông. Cô
hơi ngượng ngùng nhưng cũng rất kiên định: “Chỉ trong chốc lát, các anh
đã thu xếp ổn thỏa chuyện sau này và rủi ro có thể gặp phải, cũng sắp
xếp đâu vào đấy việc em nên làm gì và đi đâu. Nhưng lần này, sự sắp xếp
của các anh chỉ là cách làm an toàn nhất chứ không phải tốt nhất đối với em.”
Lâm Mạc Thần và Lệ Trí Thành hoàn toàn ngẩn người. Lâm Mạc
Thần đặt cốc trà xuống bàn, lặp lại lời Lâm Thiển: “Em cho rằng, sự sắp
xếp của anh không tốt đối với em?”
Lệ Trí Thành yên lặng quan sát đôi mắt trong veo và vẻ mặt kiên định của Lâm Thiển. Bàn tay anh vẫn
đặt trên eo cô, ngón tay cọ nhẹ trên làn da. Anh đã lờ mờ đoán ra suy
nghĩ của Lâm Thiển.
Sau đó, anh đột nhiên muốn ôm chặt cô vào lòng, không cho cô rời khỏi tầm kiểm soát và sự bảo vệ của mình.
Lâm Thiển không phát giác ra cơn sóng ngầm dưới đáy mắt của Lệ Trí Thành.
Cô mím môi, nói rành rọt từng từ một: “Không, các anh đối xử với em rất
tốt. Anh, anh vì em mà từ bỏ công việc hiện tại. Hơn nữa, vụ này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh trong ngành. Lệ Trí Thành…” Cô nở nụ
cười bất lực: “Bây giờ ai cũng cho rằng anh bị sắc đẹp mê hoặc, muốn bán thương hiệu của dân tộc.”
Cô đột nhiên đứng dậy, thở một hơi dài.
“Nhưng có những chuyện, em cần tự mình đối mặt, tự xử lý. Dù các anh giỏi đến
mức nào, vì em hy sinh đến mức nào cũng không thể giải quyết.
Có
lẽ các anh sẽ dễ dàng đánh bại DG, để dư luận tin rằng, Ái Đạt luôn kiên định bảo vệ thương hiệu dân tộc. Nhưng liệu trong lòng bọn họ có tin,
em không câu kết với nước ngoài? Sau này em trở về ngành túi xách, cái
tiên “Lâm Thiển” sẽ mãi mãi mang theo một vết nhơ mơ hồ. Nhìn thấy em,
mọi người sẽ nghĩ tới tin đồn từng xảy ra.
Sao em có thể trông
mông dư luận quên đi vụ này, dùng cách này có thể trả lại sự trong sạch
cho bản thân em? Không, em chẳng cần thật giả không rõ ràng, không muốn
trở thành đề tài bàn tán. Em phải dùng cách của mình để chứng minh sự
trong sạch. Em muốn tất cả mọi người đều thấy, Lâm Thiển em không phải
là nội gián của DG. Em phải đứng trước mặt mọi người, khiến họ có ấn
tượng sâu sắc, khiến họ không có cách nào hiểu nhầm em, coi em là “người phụ nữ dựa vào đàn ông để tiến thân”.
Em nhất định… nhất định sẽ khiến bọn họ thấy rõ điều đó.”
***
Lúc Lâm Mạc Thần ra về đã hơn một giờ sáng.
Lâm Thiển tiễn anh ra ngoài cửa. Anh quay người nhìn cô, ánh mắt vẫn chưa hết thích thú.
“Anh có thể tạm thời đứng ngoài cuộc theo đề nghị của em.” Lâm Mạc Thần cất
giọng lạnh nhạt: “Có điều, DG tốt nhất cầu nguyện cho em thành công. Bởi nếu em gái không xong, sẽ đến lượt anh trai vào cuộc.”
Lâm Thiển phì cười, giơ tay ôm anh trai: “Cảm ơn anh.”
Lâm Mạc Thần cười cười, nhìn Lệ Trí Thành ở trong phòng. Sau đó, anh quay người rời đi.
Lâm Thiển nhìn theo anh trai cho tới khi anh vào thang máy mới quay về
phòng. Sau lời bộc bạch vừa rồi, Lâm Mạc Thần sảng khoái chấp nhận yêu
cầu của Lâm Thiển, tạm thời đứng ngoài cuộc. Thật ra, anh hiểu rõ điều
em gái mong muốn, như bao năm qua.
Vừa vào phòng, Lâm Thiển đã
nhìn thấy Lệ Trí Thành đang ngồi ở sofa. Bây giờ đã là nửa đêm nhưng anh không hề buồn ngủ mà hướng ánh mắt trầm tư về phía cô.
Cái nhìn
sắc bén của anh luôn khiến Lâm Thiển khẽ run rẩy. Cô đi đến bên Lệ Trí
Thành ngồi xuống, khoác tay tựa đầu vào vai anh. Khuôn mặt hai người gần kề, Lâm Thiển có thể cảm nhận anh hơi nghiêng mặt, phả hơi thở nóng hổi vào trán cô.
Lâm Thiển không nhịn được cười: “Em không làm theo sự sắp xếp của anh nên anh tức giận đấy à?”
Thật ra cô biết Lệ Trí Thành