Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324460

Bình chọn: 7.00/10/446 lượt.

u nói này cũng xuất phát từ đáy lòng, là suy nghĩ cho em gái.

Nghe xong, Chúc Hàm Dư trầm ngâm một lúc mới mở miệng: “Cảm ơn anh hai,

nhưng em đã ủy thác cổ phần cho Duy Khải. Em cần suy nghĩ thêm về vấn đề này.”

Ở đầu kia điện thoại, anh em nhà họ Chúc lại đưa mắt nhìn nhau.

Một mặt, bọn họ thấy Chúc Hàm Dư không nhất nhất bảo vệ Ninh Duy Khải như

trước. Mặt khác, Ninh Duy Khải vẫn là trở ngại lớn nhất của họ. Do dó,

Chúc Hàm Trình mới phân tích thiệt hơn cho cô nghe. Chúc Hàm Dư nói cần

suy nghĩ, chứng tỏ cô đang do dự.

Cuối cùng, anh cả Chúc Hàm

Trình mở miệng: “Hàm Dư, có câu này anh muốn nói với cô từ lâu. Là anh

trai, bọn anh không thể để mặc cô bị người khác ức hiếp.” Ngữ khí của

anh ta lạnh hẳn: “Ninh Duy Khải có bồ ở bên ngoài, nghe nói thường xuyên dẫn tới văn phòng. Tại sao cô còn suy nghĩ cho thằng đó…”

“Anh!” Chúc Hàm Dư đột nhiên hét lên, cắt ngang lời anh ta, giọng nói kích

động chưa từng thấy. Cô giống như bị người khác giẫm trúng chỗ đau,

trong lòng hoảng loạn: “Các anh đừng nói nữa. Em đã nhận lời sẽ suy nghĩ thêm. Em bận chút việc, cúp máy trước đây. Tạm biệt…”

Nói xong, cô lập tức tắt điện thoại.

Ở đầu kia, hai anh em họ Chúc trầm mặc trong giây lát. Chúc Hàm Trình hỏi: “Anh nghĩ cô ấy có bán không?”

Anh cả lắc đầu: “Tôi không biết, cứ để thuận theo tự nhiên đi.” Ngừng một lát, anh ta nói tiếp: “Chú đừng ép nó quá.”

Ở bên này, Chúc Hàm Dư tiếp tục bó gối, dõi mắt ra màn đêm tối đen ở ngoài cửa sổ, từng giọt lệ chảy xuống gò má.

Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Chúc Hàm Dư kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy Ninh Duy Khải từ phòng ngủ đi ra ngoài. Hóa ra anh ta đã về nhà từ bao giờ.

Vào thời khắc này, anh ta mặc bộ đồ ngủ tình nhân do cô chọn, đầu tóc lòa

xòa, đi chân đất. Gương mặt Ninh Duy Khải ẩn khuất trong bóng tối. Anh

ta đứng cách mấy bước, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, chứa nhiều

tia phức tạp.

Chúc Hàm Dư cũng lặng lẽ nhìn anh ta.

“Hàm Dư, anh không ngoại tình.” Ninh Duy Khải cất giọng trầm khàn: “Kể cả sau này, anh cũng vĩnh viễn không ngoại tình.”

***

Cùng một buổi tối, Lệ Trí Thành vẫn một mình đi làm và về nhà như thường lệ.

Đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong này ở khu dân cử. Các cửa hàng đều mở cửa, người đi ra đi vào tấp nập. Lệ Trí Thành đi bộ tới một nhà hàng

nhỏ.

Nhà hàng này đồ ăn không tồi, trước đây anh và Lâm Thiển thường tới giải quyết bữa tối.

Tuy Lệ Trí Thành rất ít nói nhưng bà chủ nhà hàng cũng quen biết anh. Sau

khi dẫn anh tới một cái bàn ở trong góc, chị ta hỏi: “Vẫn xào hai món

mang về như mọi hôm?”

Lệ Trí Thành gật đầu: “Cảm ơn.”



chủ không nhịn được hỏi: “Bạn gái anh đi công tác vẫn chưa về sao?”

Trước đây hai người thường đến ăn cơm, bọn họ có ngoại hình nổi bật lại

âu âu yếm yếm nhau, người khác không muốn chú ý cũng khó.

Nhắc đến Lâm Thiển, Lệ Trí Thành mỉm cười: “Vâng, cô ấy còn chưa biết đường quay về.”

Bởi vì sắp đến Tết âm lịch, ngoài cửa sổ đã có mấy đứa trẻ nhỏ đốt pháo hoa ở bên đường. Lệ Trí Thành cầm tách trà, lặng lẽ theo dõi một lúc. Người phục vụ mang cơm và đồ ăn đã đóng gói đến, anh thanh toán tiền, rời

khỏi quán ăn, một mình đi bộ về ngôi biệt thự cách đó không xa.

Đi đến giàn nho trước sân, anh hơi dừng bước. Không biết nho đã leo đầy giàn từ lúc nào.

Lệ Trí Thành lặng lẽ ngắm nhìn một lúc, khóe mắt thấp thoáng ý cười.

Mùa hè năm sau chắc sẽ được ăn quả do chính tay mình trồng. Anh có thể tưởng tượng ra bộ dạng hái nho của Lâm Thiển.

“Tại em hơi thấp, bằng không chẳng cần nhờ anh.”

“Anh bế em lên hái đi… Bên trái một chút… Đừng sờ soạng linh tinh, nhột quá.”

Lệ Trí Thành sải bước dài lên bậc thang trước cửa nhà. Anh đột nhiên rất nhớ, rất nhớ cô.

Ba tháng trước, Lâm Thiển quyết tâm lập nghiệp. Cô cất giọng rõ ràng và

kiên định với anh và Lâm Mạc Thần: “Em phải đứng trước mặt mọi người,

khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc, khiến mọi người không có cách nào

hiểu nhầm em. Em nhất định… sẽ cho bọn họ thấy.”

Anh cũng nhớ đến dáng vẻ của cô lúc bị ném trứng gà. Dù gương mặt rất thảm hại nhưng ánh mắt của cô không hoảng loạn sợ hãi, mà chỉ có tia hoang mang, đến mức

anh vô cùng xót xa trong lòng.

“Đợi khi nào anh phát động cuộc tổng phản công, em sẽ trở về.” Cô nói.

Một câu có vẻ hờn dỗi, nhưng cũng đầy ý nặng tình thâm.

Có một điều anh nói với cô hôm đó không sai chút nào, người thảm hại hơn chính là anh.

Trước đây anh chưa từng biết, nhớ nhung sẽ khiến trái tim một người đàn ông

thảm hại như vậy. Tuy chẳng ai biết đến sự thêm thảm này, nhưng mỗi lúc

đêm khuya vắng lặng hay ngồi ở giữa phòng hội nghị căng thẳng ồn ào, anh đột nhiên nhớ tới cô.

Cầu mà không được trăn trăn trở trở[1'>. Dù đó chỉ là tâm tình rất nhạt, nhưng luôn vương vấn trong lòng người đàn

ông, khiến anh bức bối khó chịu, trong khi lại không nhận được sự vỗ về

của cô.

[1'> Nguyên văn: Cầu nhi bất đắc, triển chuyển phản trắc:

đây là hai câu thơ trích trong bài Quan thư của Kinh Thi thể hiện sự nhớ nhung mãnh liệt của trai gái yêu nhau.

Tuy nhiên, Lệ Trí Thành là người hết sức n


Teya Salat