pacman, rainbows, and roller s
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325395

Bình chọn: 7.00/10/539 lượt.

à máy của anh ta bắt đầu hoạt động lại.

Một vòng tuần

hoàn tốt đẹp như vậy, nếu không phải nhờ những người nước ngoài có vẻ

lịch sự nhưng thực chất tham lam và ngạo mạn này, Trần Tranh khó có thể

làm được.

Có câu mời thần dễ, tiễn thần khó, Trần Tranh tưởng

cuộc thị sát hôm nay kết thúc tốt đẹp, anh ta có thể che mắt đám người

nước ngoài. Ai ngờ lúc đi ra cổng nhà máy, Tổng giám đốc khu vực Châu Á

Thái Bình Dương của DG cất giọng nghiêm nghị:

“Ben, anh có thể giải thích với tôi, số hàng để ở kho số Năm là thế nào không?”

Ben là tên tiếng anh mà Trần Tranh tự đặt vào mấy hôm trước, để tiện giao

lưu với người nước ngoài. Anh ta giật mình nhưng vẫn không thừa nhận:

“Ngài Charles, đó là sản phẩm túi xách thông thường của chúng tôi.”

Charles là người Australia cao to ngoài bốn mươi tuổi. Anh ta có đôi mắt xanh

biếc, sống mũi cao và làn da trắng trơn láng. Những yếu tố này khiến bộ

dạng của anh ta có phần trẻ con.

Charles lắc đầu: “Ben, anh

không nói thật rồi. Tôi đã xem báo cáo kiểm nghiệm của lô hàng đó, tỷ lệ sản phẩm không đạt yêu cầu rất cao. Nhiều sản phẩm có sự chênh lệch về

màu sắc, đường may bên trong lộn xộn. Thậm chí một số còn không phù hợp

với tờ giới thiệu sản phẩm, sử dụng vật liệu kém chất lượng. Tôi đoán…

lô hàng này làm vội đúng không?”

Anh ta nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Đám nhân viên của Trần Tranh đưa mắt nhìn nhau.

Trần Tranh chột dạ, vì lô hàng này đúng là làm rất vội.

Nửa năm trước, khi thị trường túi xách thông thường của Tân Bảo Thụy thu

hẹp, Trần Tranh cầm cố tài sản để vay ngân hàng, tạo ra series sản phẩm

túi xách thông thường này. Lúc bấy giờ, bởi vì Tư Mỹ Kỳ đã rơi xuống đáy vực, nhiều công nhân bỏ việc, quay vòng vốn gặp khó khăn. Vì vậy, chất

lượng sản phẩm mới giảm sút.

Tuy nhiên, phần lớn sản phẩm của lô

hàng này vẫn được dùng loại vật liệu tốt. Nếu không để ý kỹ, người tiêu

dùng tuyệt đối không phát hiện ra vấn đề.

Hôm nay Charles đến thị sát, Trần Tranh đặc biệt dặn dò nhân viên nhà kho, bỏ những sản phẩm tốt lên trên.

Tài liệu mà Tư Mỹ Kỳ chuyển giao cho phía nước ngoài có thể xếp đầy nhà,

Trần Tranh tưởng Boss lớn như Charles sẽ không xem kỹ. Ai ngờ anh ta đã

xem bản báo cáo kiểm nghiệm ở đâu đó.

Trần Tranh hơi ảo não, lần này anh ta quá sơ ý.

Lúc này, mấy người nước ngoài bắt đầu thảo luận. Bọn họ đến từ nhiều quốc

gia khác nhau, tiếng Anh mang khẩu âm khác nhau, ầm ĩ đến mức Trần Tranh đau cả đầu.

“Quý vị.” Anh ta nở nụ cười tươi, cắ ngang lời bọn họ: “Tôi có thể giải thích vài câu được không?”

Đối phương lập tức im lặng.

Trần Tranh mỉm cười: “Lô hàng này đúng là tồn tại vấn đề nhất định về chất

lượng, vì vậy chúng tôi không định tiêu thụ ở thành phố cấp một, mà định bán ở thị trường cấp hai, cấp ba với giá thấp…”

Anh ta còn chưa

nói hết câu, Charles lại một lần nữa lắc đầu: “Ben, sao anh có thể nghĩ

như vậy? Chất lượng luôn là mục tiêu hàng đầu mà DG theo đuổi. Kể cả sản phẩm giá rẻ cũng phải đảm bảo chất lượng. Không được, tôi không đồng

ý.”

Trần Tranh cố nhẫn nhịn, tiếp tục giữ nụ cười trên môi: “Charles, anh có thể nghe tôi nói hết câu?”

Charles mở to mắt nhìn anh ta.

Trần Tranh tiếp tục lên tiếng: “Sở dĩ các vị có hứng thú với Tư Mỹ Kỳ chúng

tôi, một mặt do chúng tôi là công ty lớn, có mạng lưới tiêu thụ rộng

khắp cả nước. Những thành phố cấp ba, thậm chí làng xã, nơi mà Ái Đạt và Tân Bảo Thụy còn chưa đặt chân tới, chúng tôi đều có đại lý. Đây là

điều rất quan trọng đối với việc DG chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc

trong tương lai.

Mặt khác, chúng tôi hiểu tình hình trong nước

hơn các anh. Trung Quốc không giống nước Mỹ và Australia. Các thành phố

của chúng tôi phát triển không đồng đều. Khu vục giàu có như cầu của khu vực giàu, khu vực nghèo có phương thức tiêu thụ của khu vực nghèo. Theo kinh nghiệm của tôi, những sản phẩm mà các anh cho rằng chất lượng

không đạt yêu cầu, nhưng bán đến thành phố cấp hai, cấp ba, hoàn toàn

không thành vấn đề. Thậm chí nó còn tiêu thụ rất tốt, mang lại lợi nhuận cao. Hơn nữa, việc này không mâu thuẫn với việc tiêu thụ sản phẩm cao

cấp của chúng ta.”

Trần Tranh nói đâu ra đấy, nhưng Charles và mấy người nước ngoài vẫn nhăn mặt nhíu mày.

“Không, Ben!” Charles lên tiếng: “Anh nói rất có lý, nhưng những sản phẩm này

đi ngược lại tôn chỉ doanh nghiệp mà DG theo đuổi trong hơn một trăm năm qua. Nếu những sản phẩm như vậy xuất hiện mạng lưới của DG, chúng tôi

không thể giải thích với công ty mẹ bên Mỹ, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng

đến tình hình của tập đoàn. Vì vậy, tôi cho rằng, lô sản phẩm này phải

lập tức rút khỏi thị trường. Chúng tôi không thể vì lợi nhuận nhất thời

mà bỏ qua nguyên tắc. Chuyện này không thể thương lượng, mong anh hãy…”

Anh ta chuyển sang nói bằng thứ tiếng Trung ngọng nghịu: “ Lập tức giải

quyết cho tôi.”

Kể từ khi DG mua cổ phần của Tư Mỹ Kỳ đến nay, đây là lần đầu tiên hai bên xảy ra bất đồng về vấn đề kinh doanh.

Tất nhiên, tình trạng tương tự sau này còn xuất hiện nhiều lần. Đây là nỗi

đau mà gần như những doanh nghiệp tư nhân Trung Quố