
ùy tiện nhắc
đến chuyện này”.
“'Không sao. Lộ Lộ, thực ra anh muốn hỏi em, làm thế
nào mới có thể được như em và Tu Văn, không để tâm đến quá khứ của người bạn
đời, hoàn toàn tin tưởng nhau, không hề hối hận”.
Bị hỏi như vậy, Cam Lộ trầm ngâm một lúc rất lâu rồi
mới trả lời: “Em và Tu Văn không phải là tấm gương sáng đâu anh Quân Bồi ạ. Nếu
không bọn em cũng đã không phải trả giá bằng việc... mất đi một đứa con. Em chỉ
có thể nói cho anh nghe một số bài học của em, bình thường chúng ta đều tự nhận
mình là người lớn, tự cho rằng mình rất lý trí, sống với nhau, luôn giấu nhau
một số chuyện và để ý đến chuyện hơn thiệt chỉ sợ bị tổn thương. Lòng quyết tâm
thiếu sự thấu hiểu và thiếu sự hy sinh này không thể không khiến người ta cảm
thấy hối hận. Nghe rất thuyết giáo đứng không anh? Nhưng thực sự là em nghĩ như
vậy”.
Điền Quân Bồi ngẫm nghĩ một hồi lâu, đột nhiên hỏi:
“Thế em cho rằng mối tình đầu sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào đến một người?”
“Vấn đề này đáng lẽ anh phải hỏi Tu Văn mới đúng”. Cam
Lộ nói nửa đùa nửa thật.
“Xin lỗi vì anh đã hỏi rất nhiều câu hỏi ngờ nghệch
không đáng hỏi. Chắc em cũng thông cảm trước sự lãng nhách của một kẻ thất
tình. Nhưng nếu không hởi em thì chắc anh sẽ phát điên vì bị dồn nén quá nhiều,
anh thực sự rất khổ sở”.
Cam Lộ nói bằng giọng an ủi: “Không sao đâu anh Quân
Bồi, em hiểu chứ. Theo em, có thể cảm nhận của mỗi người không giống nhau, nếu
một người chỉ thích sống với quá khứ thì sự ảnh hưởng đó sẽ bị phóng đại lên
một cách vô hạn. Nhưng không ai có thể sống mãi với quá khứ, em tin rằng hầu
hết mọi người đều coi quá khứ là ký ức, sống với hiện tại, nắm bắt hạnh phúc
trong tay vẫn là điều quan trọng hơn cả”.
Những câu hỏi, những nỗi đau khổ trong lòng Điền Quân
Bồi không vì thế mà được giải tỏa, nhưng anh cùng không định hỏi gì thêm.
Sau khi vào thành phố Hán Giang, đi là lúc trời chạng
vạng tối, Điền Quân Bồi đưa Cam Lộ về nhà trước, rồi không hiếu sao lại cho xe
chạy vào đường Hoa Thanh. Lúc đi qua Lục Môn, anh định dừng xe uống cốc cà phê,
nhưng thấy quán đóng cửa, trên cửa dán một tờ thông báo viết: “Kính báo: cửa
hàng chúng tôi tạm dừng kinh doanh để sửa chữa, sau một thắng sẽ kỉnh doanh trở
lại”.
Anh chán nản nhìn tờ thông báo, đột nhiên có cám giấc
rằng thành phố này trở nên vô cùng xa lạ. Lựa chọn đến đây làm việc, đương
nhién cũng là do bị công việc cuốn hút, nhưng cũng có một nguyên nhân là vì
Nhảm Nhiễm. Mấy ngày đi công tác, hành trình vài nghìn kilomet, lúc này đây
không hề có cảm giác là được “trở về”.
Anh không biết mình đã đứng bao nhiêu lâu, anh đưa tay
ra đẩy thử tấm cửa kính ô xanh đó, không ngờ lại mở ra được, bên trong có mấy
người thợ đang đo đạc, không ai để ý gì đến anh.
Anh đứng trước cửa, cảnh tượng tối hôm trước lại một
lần nữa hiện ra trước mắt.
Đột nhiên anh ý thức ra được rằng, rõ ràng là Nhâm
Nhiễm biết anh sẽ đến, sẽ nhìn thấy hình ảnh đó.
Từ trước đến nay cô luôn dịu dàng, quan tâm đến sự cám
nhận vả lập trường của người khác, không bao giờ gây khổ dễ cho bất kỳ ai,
nhưng cô lại lựa chọn phương thức không thể bàn cãi này để tạm biệt anh, không
cần phải chuyện trò, dò hòi, giải thích với anh…, không dính dáng gi đến những
chuyện sau này. Điều này có nghĩa là gí?
Trong mối quan hệ này, Nhâm Nhiễm luôn giữ khoảng cách
vớí anh, côn anh thì sao? Có đủ quyết tâm để hy sinh hay không?
Nhâm Nhiễm đã phát hiện ra những nỗi thắc mắc, nghi
ngờ của anh, và thế là cô đã đưa ra quyết định thay cho anh rồi ư? Nghĩ đến
đây, trái tim anh lại đập thình thịch, anh đành phải hít thở thật sâu, để mình
bình tĩnh trở lại.
Có lẽ tình cảm này chỉ xuất phát từ phía ngươi mà
thôi, ngươi đang trốn tránh tìm lý do biện minh cho sự yếu đuối của ngươi. Anh
cảnh cáo mình nhưng vẫn rút điện thoại ra gọi vào số điện thoại của Nhâm Nhiễm.
Nhâm Nhiễm đã tắt máy.
Đây dường như lại có phần giống với hồi đầu anh mới
quen cô, cô mang theo điện thoại di động bên mình, nhưng luôn tắt máy, không
quan tâm đến việc người khác không tìm thấy cô sẽ nghĩ thế nào.
Sau khi họ bắt đầu đến với nhau, anh đã từng hỏi cô,
tại sao luôn tắt máy?
Lúc đó cô đã nghĩ một lát rồi trả lời: “Em quen rồi,
dường như không cần phải đợi điện thoại của ai, vì thế đã quên là phải mở máy”.
Câu trả lời đơn giản này khiến anh cảm thấy thương
thương, anh ôm cô vào lòng, “Nhưng anh sẽ tìm em, không tìm được em, anh sẽ sốt
ruột”.
Cô cười dịu dàng, quả nhiên kể từ hôm đó anh gọi di
động cho cô, số lần tắt máy đã giảm đi rõ rệt
Hiện tại cô lại một lần nữa tắt máy, còn anh, đã không
biết cô cố tình tránh mặt anh hay là một lần nữa quyết định không cần phải đợi
điện thoại của ai nữa.
Điền Quân Bồi uể oải bỏ máy xuống, anh không biết, mấy
phút trước, Nhâm Nhiễm ngồi trên xe taxi, vừa đi ngang qua chỗ anh.
Hôm qua ông Nhâm Thế Yến lại gọi điện thoại đến, giục
Nhâm Nhiễm về nhà làm thủ tục sang tên ngôi nhà, giọng rất nghiêm. Cô hơi do
dự, “Luật sư Quý có đồng ý không ba?”
“Đây là tài sản trước hôn nhản, xét trên góc độ pháp
luật, không