
?”
[1'>: Tên một bộ phim truyền hình của
Trung Quốc.
Tiểu Viên dựa vào mẹ, ngửa cổ cười khùng khục, nói:
“Không có mẹ có thật là một ưu điểm không ạ?” Mẹ cô nhìn cô con gái vô tâm vô
tính này, đúng là khiến cho người khác phải lo lắng. Đứa con gái thế này, bảo
nhỏ thì cũng không nhỏ nữa, nhưng so với cái thời của ông bà ngày ấy, rõ ràng
là một cô nhóc không hơn. Có cô con gái thế này mà gả cho người ta thì sao có
thể yên lòng được chứ?
Không có mẹ có nghĩa là không có mẹ chồng, trên đời
này có cô con dâu nào không lo lắng về mối quan hệ với mẹ chồng chứ? Nhưng với
cô nàng vô tâm vô tính như Tiểu Viên thì đương nhiên không lo lắng chuyện này.
Lúc bàn bạc việc kết hôn của hai người, hai bên gia đình gặp nhau an một bữa
cơm, trong bữa cơm ngập tràn tiếng cười, vô cùng náo nhiệt, người nói nhiều
nhất chính là ông của Thang Hi Hàn. Tiểu Viên là do ông giới thiệu, tất nhiên
ông vô cùng hài lòng và thích thú. Sau bữa cơm, mẹ Tiểu Viên lo lắng nói với bố
Tiểu Viên: “Tôi thấy mẹ Quân Quân có vẻ không hài lòng về Tiểu Viên nhà mình
lắm, chẳng nói năng gì cả.” Bố Tiểu Viên có vẻ cũng hơi lo, nhưng bên ngoài vẫn
an ủi nói: “Tính cách mỗi người mỗi khác, vả lại, về sau cũng có ở cùng một nhà
đâu, bà lo lắng làm gì!”
Hôm sau, mẹ Tiểu Viên trong lòng lo lắng, nhìn Tiểu
Viên tươi cười hớn hở, nói với cô: “Con bé này, đúng là chẳng biết lo lắng gì
cả, Quân Quân có hai người mẹ, con sẽ có hai bà mẹ chồng, thế mà còn cười được
hả? Nghĩ xem làm thế nào để trở thành cô vợ tốt đi, để cho người tôn trọng
mình, đối tốt với mình, để cho chúng tôi yên tâm.”
Bị mẹ mắng cho một trận, Tiểu Viên rõ ràng là không
phục. Lúc kể lại cho Thang Hi Hàn, vẻ mặt chẳng hề có chút nào đã nghe lời mẹ,
nói: “Anh bảo, làm con dâu tất nhiên sẽ có mẹ chồng, đây cũng chẳng phải việc
gì to tát lắm, vả lại cũng có sống cùng một nhà đâu, có gì mà phải lo lắng chứ,
phải không?”
Người mà cô gái ngốc nghếch này hỏi là chồng của chính
cô, chồng cô sẽ nói với cô rằng mẹ mình vô cùng đáng sợ ư? Tất nhiên là không.
Thang Hi Hàn cười rạng rỡ, nói: “Em không phải bận
tâm, mẹ anh dễ tính lắm, em thấy đấy, bà ấy tốt với anh thế cơ mà.” Thế là Tiểu
Viên càng thêm sự tự tin.
Sự tự tin này kéo dài đến tận hôm cô cưới. Cũng giống
như mọi đám cưới khác, sự náo nhiệt vui vẻ chỉ là điểm xuyết, còn hỗn loạn mới
là màn chính. Tiểu Viên và Mục Mục đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe đón dâu tiến
vào khu nhà, Mục Mục hoa chân múa tay: “Một lúc nữa tớ chưa mở cửa, cậu không
được phép đi ra, nhớ chưa?”
Thang Hi Hàn đem theo một đám người lên gõ cửa, người thân của gia đình Tiểu
Viên nhiều, anh chị em họ cũng nhiều, một đám người lớn mở cửa rồi đòi chú rể
phát lì xì, hết người này đến người khác, Tiểu Viên cười như nắc nẻ, nghĩ bụng,
đây chẳng phải là tiền của mình sao?
Khó khăn lắm mới nhìn thấy Thang Hi Hàn, mẹ Tiểu Viên
khóc ngay tại trận, mắt Tiểu Viên cũng đỏ hoe, làm cho Thang Hi Hàn và Diệp Dụ
Thần sợ chết khiếp, bốn mắt nhìn nhau mà không biết phải làm sao.
Tiểu Viên chạy đến bên cạnh anh, thút thít nói: “Đây
là phong tục, phải khóc một chút.”
Một đám người cuối cùng cũng đến được khách sạn. Đúng
lúc chỗ này chật như nêm, có một người xuất hiện, là bà mẹ chồng thứ hai của
Tiểu Viên. Thang Hi Hàn đã từng nói với cô, anh và bà ấy thỉnh thoảng cũng có
liên lạc, nhưng không gặp nhau nhiều. Không ngờ, hôm nay, mẹ ruột Thang Hi Hàn
lại trực tiếp đến tìm Tiểu Viên, giới thiệu thân phận rồi chúc mừng vài câu.
Thật ra, bà cũng là người thấu tình đạt lý, biết rằng
vào lúc này, bố mẹ Thang Hi Hàn nhất định sẽ ở đây nên cũng không muốn ở lại
lâu. Nhưng ngày cưới của con trai ruột, đến chúc mừng cũng không phải việc gì
quá đáng.
Hai người cũng chỉ nói với nhau vai câu, đến tham dự
dù sao cũng là tấm lòng của người ta, bà còn nhất định đưa lì xì, Tiểu Viên
hiểu rằng lúc này không phải lúc từ chối nên đã nhận lấy, chưa đầy năm phút
sau, bà ấy đã rời đi.
Nhưng cảnh tượng này đã lọt vào tầm mắt của người mẹ
chồng chính thức ngày hôm nay, và cô đã nhận thức được rằng những lời của mẹ cô
về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu quả là những kiến thức tinh túy được đúc kết
lại. Những bà mẹ chồng trên thế gian này đều xứng đáng để cho tất cả các cô con
dâu phải đề cao cảnh giác, sẵn sang chiến đấu.
Khi tiến về phía Tiểu Viên với khí thế hừng hực, bà
khẽ nhíu mày, đến chậm chạp như Tiểu Viên cũng có thể cảm nhận được gió bấc
thổi qua. Mẹ chồng cô chưa nói gì, Tiểu Viên đã lên tiếng trước: “Con…” Mẹ
chồng thì đúng là mẹ chồng rồi, nhưng không thể gọi thẳng là mẹ chồng được, thế
thì gọi là gì? Tất nhiên là mẹ! Tiểu Viên vừa định nói câu “con chào mẹ” nhưng
nhớ ra, bất chợt đổi thành “mẹ”, kết quả thê thảm, cô vừa nói gì thế? Cô nói là
“con mẹ”!
Con ngươi bà mẹ chồng như sắp rụng xuống đất: “Tôi còn
chưa nói gì mà cô đã gọi tôi là con mẹ rồi?”
Một đám cưới hoàn hảo cuối cùng xuất hiện một sự cố
nho nhỏ, mẹ chồng cô bất ngờ lên cơn cao huyết áp, choáng váng nên đã rời đi
trước.
Trong phòng nghỉ, Tiểu Viên ấm ức nói với Mục Mục,