
tan biến trong một phút giây, cô có cảm giác
mình sáng bừng như những đợt pháo hoa, lóe lên trong không gian, cháy hết rồi
hóa thành những làn khói bay lượn, một sự thích thú hoàn toàn.
Chiếc áo mềm mại kia có một sợi dây buộc ngang qua,
trong thời điểm ấy, quần áo cũng đã lỏng ra, chiếc áo tuột xuống, làn da trắng
trẻo như tuyết hiện ra trước mắt anh, anh nhìn vào đôi mắt cô, cảm giác nóng
rực. Từng nụ hôn của anh lướt qua, chạm vào phần giữa hai hàng lông mi của cô,
từ từ kéo nhẹ một cái, sợi dây buộc của chiếc áo đã nằm gọn
trên đất, đôi tay anh vội vã luồn vào dưới chiếc áo, một cảm giác mềm mại và
trơn tuột, hai mảnh áo màu hồng lần lượt bung ra, chiếc lưỡi ướt át từng vòng,
từng vòng bao bọc lấy, da thịt trong chốc lát như có lửa đốt, nóng ran.
Cùng với từng động tác âu yếm của anh, cô thở ra khe
khẽ, anh không thể kìm chế được sự gào thét của trái tim, mở rộng đôi chân cô
đặt lên người anh, khiến cho hai người càng gắn kết hơn. Hơi thở anh gấp gáp,
lòng bàn tay nóng rẫy bám chặt vào làn da cô, như những thanh sắt nung lướt
trên người cô, mang đến cho cơ thể cô một chút đau đớn, cùng với đó là sự ngọt
ngào dịu nhẹ. Đôi mắt cô nhắm hờ, tâm trí lúc này đã đi đâu, sự phối hợp bản
năng của cơ thể như từng đợt sóng trào dâng.
Khi anh vào trong cô, cô hít một hơi thật sâu, cơ thể
trong một giây như cứng lại, hơi thở anh trầm sâu, anh cảm nhận được cô đang
bấu chặt vào đôi bờ vai mình, dừng lại chờ đợi. Một lúc sau anh dịu dàng hỏi:
“Có đau không?”
Cô nhắm tịt mắt không dám nhìn anh, khẽ lắc đầu. Anh
lại cẩn thận hỏi thêm: “Thế... không thoải mái à?”
Người cô vốn đã nóng bừng, giờ lại bị quệt thêm lớp
dầu nữa, lắc đầu khe khẽ. Vừa lắc được vài cái liền dừng lại, cô nhận ra nếu
không phải là không thoải mái thì có nghĩa là thoải mái, thoải mái à? Đáng ghét
quá đi, sao lúc này lại thảo luận vấn đề thoải mái hay không thoải mái làm gì
cơ chứ? Anh mau chóng làm cho xong đi có được không, người ta sắp xấu hổ chết
rồi đây này.
Nhưng người ấy lại để tâm đến tâm trạng của cô, tự
kiềm chế bản thân, những vẫn muốn biết mình có làm đau cô không, cái cảm giác
ấy, người con trai mãi mãi không thể cảm nhận được, sao anh có thể để cô cảm
thấy dù chỉ là một chút đau đớn chứ, vả lại anh cũng chẳng có kinh nghiệm để
biết lúc này nên làm gì, nhưng... cô lại không chịu nói cho anh.
Nhìn vẻ mặt lúng túng ngượng nghịu của cô, anh hỏi một
cách bất an: “Có thật không đau không? Có thật không? Anh đã làm rất nhẹ rồi,
nhẹ thêm chút nữa nhé?”
Anh không biết rằng tư thế của chúng ta lúc này kì cục
lắm sao? Sao đúng lúc này anh lại dừng lại rồi thảo luận với người ta về việc
này chứ? Cô ôm mặt, nhắm tịt mắt không nhìn anh, nhưng cũng cảm thấy rằng anh
từ trên cao nhìn xuống cô như vậy cũng vô cùng kì cục. Cô cảm nhận được sự rung
động nhè nhẹ của anh, cũng cảm nhận được sự kiềm chế tột bậc của anh. Trong
phút giây im lặng đến đáng ghét ấy, cả hai người cùng run lên bần bật, anh vẫn
đang đợi cô ư? Xem chừng nếu không có được một câu nói của cô, anh sẽ không tha
cho cô đâu. Và thế là, cô mím môi, lí nhí: “Không sao đâu, không đau, anh nhanh
lên đi...”
Hả? Trời ơi, mình vừa nói cái gì thế này, bảo anh
nhanh lên? Ai cho tôi miếng đậu phụ để đập đầu tự tử đi?
Cô vùi đầu vào ngực anh, đôi bàn tay túm chặt lấy đầu
anh, huơ huơ loạn xạ, anh cười hạnh phúc, cẩn thận trông chừng cô, tiếp tục...
Khi người con gái vẫn còn là “con gái”, đại đa số đều
khẳng định bản thân mình sẽ khoác lên mình bộ áo cưới trắng muốt trước, sau đấy
mới dâng hiến điều quý giá ấy. Nhưng trên thực tế, thứ tự này quá bán sẽ bị
người sắp trở thành chú rể đảo lộn. Đợi đến ngày bạn trở thành cô dâu ấy,
thường thì sẽ không còn tức giận chàng chú rể đã làm đảo lộn cái trật tự kia
nữa. Bởi vì, khi ấy, bạn sẽ thấy rằng mình thật hạnh phúc, vào người đem lại
hạnh phúc chính là chàng chú rể đã khiến cái trật tự kia bị đảo lộn.
Bởi vì nếu người trở thành cô dâu ngày hôm đó nhớ ra
rằng người đã khiến cái trật tự kia bị đảo lộn lại không phải là chú rể, đây
quả thực là một sự cố rất đang tiếc. Khi Tiểu Viên nằm gọn trong vòng tay ấm áp
của anh, cô đã nghĩ rất nhiều, vấn đề trật tự đã nói đến ở trên chắc chắn trở
thành vấn đề số một, vả lại vẫn còn một vấn đề liên quan đến trật tự cần phải
suy nghĩ đó là, hình như anh vẫn chưa có biểu hiện muốn trở thành chú rể thì
phải!
Mục Mục ơi là Mục Mục, cái miệng đáng ghét của cậu,
chuyện tốt thì chẳng linh, chuyện xấu thì linh nghiệm thế, cái gì mà chiến dịch
thành công cơ chứ? OMG, Tiểu Viên lại vừa nhớ ra một chuyện quan trọng khác.
Lạy chúa tôi! Một thiếu nữ bao năm trong trắng như cô
ngày mai sẽ phải vác mặt đi mua một thứ mà đến lợn cũng biết mày đã làm gì nên
mới cần đến nó ấy. Ghét quá đi mất, ghét quá đi mất! Mà cô ghét ai? Nếu để Mục
Mục biết, nhất định cô ấy sẽ tuôn một tràng ném vào mặt cô, hai người là gió
tôi là cát, ABCD đến chân trời góc bể, liên quan quái gì đến tôi, đã không tự
kiểm điểm lại mình, còn quay sang trách tôi.
Cơ thể mệt mỏi rã rời như vừa chạ