
không phí công đến, trùng hợp quá,
ngay lập tức cô gọi tài xế: “Bác tài ơi, ở đây có dừng xe được không?”
“Được chứ, nhưng chẳng phải cô nói muốn tới khách sạn
sao?”
“Cháu muốn mua ít đồ. Chính là tiệm bánh bao kia, bác
tạt sát vào một chút được không ạ?”
Bác tài cho xe dừng một cách điệu nghệ, Tiểu Viên mở
cửa xe bước ra, chợt nhớ là hiện tại mình chẳng có tiền trong người, làm sao mà
mua? Đằng nào thì tý nữa cũng có người ra đón, cứ thế đi, cô thành khẩn nói với
tài xế: “Bác tài, bác có thể cho cháu mượn ít tiền được không? Một lúc nữa bạn
trai cháu ra đó, sẽ trả bác luôn một thể.”
Chu Tiểu Viên cầm túi bánh bao trị giá mười tệ trở về
xe, nghĩ bụng trên đời vẫn còn nhiều người tốt lắm. Cô lấy một chiếc túi, đặt
một chiếc bánh bao vào, rồi mời bác tài xế ăn, hoàn toàn không nhớ rằng khi
chưa trả tiền người ta, thì số bánh bao cô đang ôm trong lòng kia đều thuộc về
họ.
Khi Thang Hi Hàn nhìn thấy cô, mọi sự bực tức
đều tan biến đi đâu hết, chỉ còn lại sự lo lắng và xót xa. Anh nhìn dãy số ghi
trên bảng tính tiền rồi rút ví ra, cô ngại ngùng bổ sung: “Anh đưa thêm mười tệ
nữa nhé, lúc nãy em hỏi vay bác.”
Bác tài xế suốt dọc được có nói chuyện với cô, cũng đã
hiểu được đại khái tình hình, khi nhận tiền từ Thang Hi Hàn còn không quên trêu
thêm một câu: “Bạn gái cậu thú vị thật đấy.”
Khi tài xế lái xe đi, anh nhìn cô không nói một lời
nào. Nhìn bộ dạng im lặng, đăm chiêu của anh, trong lòng cô có chút hoảng hốt,
muốn tìm chủ đề gì để nói, nhưng cho dù là nói gì thì cũng rất ngốc nghếch. Cô
đưa túi bánh bao ra trước mặt anh, ý muốn làm lành, cười nói: “Mua cho anh đấy,
lúc đầu em định đi mua cho anh cái này, muốn cho anh một bất ngờ... Em xin lỗi,
lại làm anh phải buồn.”
Anh nhìn chằm chằm cô vợ nhỏ bé khép nép, đến thở cũng
không dám thở mạnh đang đứng trước mặt anh, cánh tay xây xát, còn cầm một túi
bánh bao mua cho anh, anh liền đưa tay dắt cô lên phòng.
Suốt quãng đường tay cô bị anh nắm chặt, chân không
kịp bước, để theo kịp bước chân
anh, cô gần như phải chạy để đuổi theo.
Về đến phòng khách sạn, anh kéo tay cô đẩy vào trong,
cánh cửa đóng sầm sau lưng họ.
Tim Tiểu Viên cũng đập thình thịch theo tiếng đóng cửa
ấy, nhìn khuôn mặt hầm hầm của anh, đôi mắt lấp lánh nhìn xa xăm, cô chỉ có thể
nhìn vào đấy nhưng chẳng thể hiểu được một chút tâm trạng của anh lúc này.
Anh kéo cô lại gần, lật cánh tay cô lên xem xét cẩn
thận. Cô không hiểu đây là lúc anh đang tức giận hay không tức giận, im lặng
nghiêm túc như thế này không phải là tâm trạng thường gặp của Thang Hi Hàn, cô
hỏi như thăm dò: “Ờ, bây giờ đến chỗ ăn tiệc còn kịp không nhỉ?”
Anh cúi thấp đầu, cau mày, một lúc sau hắng giọng nói:
“Mấy giờ rồi hả, tiệc tàn từ lâu rồi.”
Cô bất chợt cảm thấy hối hận, có chút việc như thế,
người đã lớn thế này rồi, cuối cùng vẫn khiến cho anh phải lo lắng. Không đến
dự tiệc được, với cô cũng chẳng làm sao, nhưng anh, anh đợi cô suốt từ khi nãy,
sốt ruột, chắc cũng chưa ăn được gì. Cô buồn bã đưa túi bánh bao ra trước mặt:
“Chắc anh chưa ăn gì hả? Hay là ăn tạm mấy cái bánh này đi.”
Anh cầm túi bánh bao, vứt lên bàn, rồi giơ cánh tay cô
lên, hỏi: “Tay em không đau à? Biết đường đi mua bánh bao, sao không biết đường
tìm một hiệu thuốc nào đấy mua thuốc sát trùng hay bông băng gì đấy hả?”
Em biết là anh quan tâm em, đối tốt với em, em cảm
thấy rất ngọt ngào, nhưng anh có thể không hung dữ như vậy được không? Cô khẽ
chu môi, đây là động tác luôn luôn có mỗi khi cô cảm thấy ấm ức, biết mình hôm
nay đã khiến anh phải lo lắng, nên không tranh luận gì thêm, cúi đầu không nói
gì.
Dường như anh vừa thở nhẹ một cái, cầm tay cô kéo vào
nhà tắm, mở vòi nước, chỉnh sang nước ấm, dịu dàng đặt tay cô dưới vòi nước rồi
rửa kĩ càng, cho dù anh làm rất nhẹ nhàng nhưng cô vẫn không khỏi khẽ kêu lên:
“A!”, rồi rụt tay lại theo phản xạ, lí nhí nói: “Đau em...”
Anh không nói gì, động tác lại nhẹ nhàng hơn, cô nói
một cách bất an: “Để em tự làm cũng được, bị ngã trên đất, quần áo cũng bẩn
rồi, em tự mình làm cũng được.”
Anh nhìn bộ dạng lếch thếch của cô, hít một hơi dài,
rồi từ từ thở ra: “Ừ, em tắm rửa sạch sẽ đi nhé, anh ra ngoài mua thuốc cho
em.”
Khi anh quay người đóng cửa, cô nói với theo: “Anh
cũng nhớ phải ăn đấy nhé!”
Đến khi cô mặc quần áo bước ra ngoài, nhìn túi bánh
bao trên bàn vẫn y như cũ, tự nhiên có chút bực bội, chỉ biết bắt cô nghe lời
anh, còn anh đã nghe lời cô bao giờ chưa? Nhìn thấy anh cầm gói thuốc đỏ bước
vào, cô cố tình không để ý đến anh. Anh không để ý đến thái độ ấy của cô, nhẹ
nhàng cầm tay cô bôi thuốc. Cô là y tá, công việc này đã làm không biết bao
nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ biết rằng, thì ra có thể làm một cách dịu dàng và
cẩn thận như thế, cô bất chợt cúi đầu nhìn anh, có chút ngẩn ngơ, vài giọt nước
đọng trên tóc trượt xuống rơi lên tay anh.
Anh cau mày nói: “Sao tóc còn ướt thế này mà đã đi ra
ngoài rồi hả? Mau đi sấy khô đi.”
“Ồ.” Sao lúc này cô lại nghe lời một cách bản năng như
vậy? Sau khi trả lời có chút tức tối, cô bảo