
ôi có chút việc bận. Thôi vậy, tôi cũng chỉ
tiện đường qua hỏi han vậy thôi.”
Anh quay người bước đi, Tiểu Viên gọi với theo: “Anh
ấy bị bệnh gì vậy?”
Diệp Thụ Thần gãi gãi đầu: “Chắc cũng chẳng phải bệnh
nan y gì, chẳng ăn uống gì, cũng chẳng buồn gọi y tá đến. Cậu ấy nói, từ nhỏ ốm
đau chẳng có ai lo cũng quen rồi, qua vài ngày tự khắc sẽ khỏi. Thôi, tôi đi
nhé!”
Diệp Thụ Thần cố nhịn cười bước ra khỏi bệnh viện, rồi
phá lên cười. Chẳng buồn để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, vừa cười
vừa rút điện thoại ra: “Ê, người anh em,
chẳng phải bảo cậu hẹn cô em Tiểu Chu đi chơi sao?”
“Bận lắm, không có thời gian.”
“Ai không có thời gian?”
“Tớ thì bận có bệnh, cô ấy thì trực ca đêm suốt, ai
chẳng không có thời gian.”
“Cậu ốm mà cô ấy không đến thăm nom gì sao?”
Thang Hi Hàn không cần nhìn cũng biết bộ dạng đang
cười ngặt nghẽo của Diệp Thụ Thần.
“Tặng cậu một hộp quà Vượng Vượng lớn nhé, thấy sao?”
Diệp Thụ Thần bước nhanh quá, Tiểu Viên không kịp gọi
theo, loáng cái đã không nhìn thấy bóng anh ta đâu. Ngày hôm đó, tâm trí Tiểu
Viên cũng bay biến đi đâu mất.
Tới giờ ăn trưa, cô phục vụ nhìn Tiểu Viên, cười: “Hôm
nay chỉ ăn một món này thôi à?”
Tiểu Viên cúi mặt, nhìn thấy cô gọi tới năm quả trứng
muối, cô xấu hổ cúi mặt bước đi. Thế là trong đĩa cơm, ngoại trừ cơm, còn lại
chỏm cao cao như một quả núi nhỏ là năm quả trứng muối.
Mục Mục ngồi đối diện với năm quả trứng muối, cười rồi
chỉ đĩa cơm của Tiểu Viên nói: “Cái diễn đàn ấy có chủ đề nào nói trứng muối có
thể giảm béo à?”
Tiểu Viên vùi đầu đếm trứng, hờ hững nói: “Chẳng phải
cậu nói sáng nay lúc tớ đi làm mẹ mình mang trứng và bánh bao đến sao? Có muốn
ăn không? Nếu muốn ăn thì khóa miệng lại, đừng có mà đá xoáy tớ, nghe rõ chưa?”
Mục Mục ngậm miệng: “Được rồi, được rồi, đây là mình
nể mặt bát canh gà mái hầm của mẹ chúng mình đấy nhé. Phải rồi, mẹ bảo cậu gọi
điện về nhà đấy.”
Tiểu Viên gọi điện thoại, Mục Mục cười cười rồi gắp
lấy một quả một quả trứng muối trong đĩa cơm của bạn, miệng thì thầm: “Tớ sợ
cậu ăn không hết!”
Tiểu Viên vừa nghe điện thoại của mẹ, vừa nghiến răng
ken két, giơ nắm đấm với Mục Mục, thì thầm: “Đồ tham ăn!”
Tiểu Viên vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mục Mục, vừa
ậm ừ vâng dạ đối phó với mẹ.
“Chu Tiểu Viên, mẹ nói chuyện với con, nghe thấy
không, sao cứ ậm ừ thế?”
“A, gì ạ? Mẹ bảo gì ạ?” Lúc này Tiểu Viên mới tập
trung.
“Mẹ bảo bao giờ có thời gian thì mang canh gà với bánh
bao đến cho Quân Quân.”
“Không cần đâu, mẹ là mẹ con chứ đâu phải mẹ anh ấy.”
“Cái gì mà không cần, nó là con nuôi của mẹ, mẹ bảo
cần là cần. Nó không còn mẹ, sao con chẳng thông cảm gì với nó vậy?”
Tiểu Viên ngước nhìn trời, không có mẹ ư? Anh ta còn
khốn khổ hơn cô gấp mấy lần ấy chứ. Top những người đàn ông hấp dẫn, tuy có
thiếu một bà mẹ ruột, nhưng lũ con gái sau lưng anh ta thì có cả đống, anh ta
đâu có khổ sở gì.
“Vâng, con biết rồi, lúc nào con rảnh hẵng hay.” Tiểu
Viên hờ hững đáp. Cô phải nghe điện thoại nên chẳng thể nào ăn được, Mục Mục
chỉ vào mấy quả trứng còn lại trong đĩa cô. Tiểu Viên lầm bầm: “Biến.”
Mẹ Tiểu Viên như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Mấy
ngày nay Quân Quân có liên lạc gì với con không?”
Tiểu Viên cảnh giác hỏi: “Ý mẹ là sao?”
“Ừ, kể ra hai đứa mày cũng hợp nhau gớm đấy, bây giờ
nó làm giám đốc rồi đúng không?”
“Mẹ đâu có nghĩ gì, mẹ bảo là tuổi con và Quân Quân
cũng sàn sàn nhau, chắc cũng dễ ăn nói, bảo nó xem có đứa nhân viên nào phù hợp
không thì giới thiệu cho con.”
Tiểu Viên đỏ bừng mặt. Hóa ra người nghĩ linh tinh lại
là chính cô.
“Thế con nghĩ mẹ nghĩ gì? Con và Quân Quân à?”
Tiểu Viên chẳng biết nói gì.
“Mẹ mà là Quân Quân thì cũng chẳng thèm để ý đến con.
Con yên tâm, mẹ cũng chẳng tơ tưởng gì đâu, cũng không cần phải áp lực quá.” Mẹ
Tiểu Viên an ủi con gái một cách vô cùng hào hiệp mà chẳng hề biết trái tim
Tiểu Viên như bị bà ném vào trong chiếc máy nghiền giấy, giờ thì đã bị nghiền
thành hàng trăm nghìn mảnh rồi.
Cúp máy, Tiểu Viên đùng đùng tức giận, đẩy đĩa cơm ra:
“Cậu ăn hết đi.”
“Sao thế?” Mục Mục ngẩn tò te.
“Không thích.” Ai mà thích, ai mà ăn cho nổi, cùng lúc
bị đứa bạn thân và mẹ ruột nói không sánh được với người ta, thì ai mà còn ăn
ngon được?
Sau khi tan làm, Mục Mục kéo Tiểu Viên ra ngoài ăn sủi
cảo, lúc thanh toán tiền, nhân viên phục vụ chợt cười tươi rói, nói: “Đã có người
trả tiền cho hai vị rồi ạ.”
Mục Mục và Tiểu Viên bốn mắt nhìn nhau.
“Tên ngốc nào thế?”
“Không biết, chắc là tớ chẳng quen tên ngốc nào lại
tốt bụng vậy.”
Trong lúc hai người đang tranh luận, chợt Tiểu Viên
trông thấy Lý Phổ đang đi tới: “Này, có khi tớ biết thật, nhưng mà là một bệnh
nhân tớ gặp lúc trực ca, cũng chẳng thân thiết gì.”
“Chào cô, Chu tiểu
thư. Còn đây là…?”
Mục Mục cười nói: “Chào anh, chào anh, cứ gọi tôi là
Mục Mục.” Ánh mắt ném về phía Tiểu Viên: “Này, cái tên người sao Hỏa này nói
tiếng sao Hỏa à? Quê chết đi được, lại còn tiểu thư chứ!”
Tiểu Viên cũng chẳng biết làm thế nào: “A, chào anh,
trùng hợp thật, lại