
ảnh này,
trong lòng ấm ức, chợt nhìn thấy ở góc xa xa có một người con trai còn trẻ, mặt
mày trắng bệnh, môi run run, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, bước tới trước mặt anh
ta, hỏi: “Anh thấy chỗ nào không khỏe à?”
Người con trai mím chặt môi, lắc đầu. Tiểu Viên kiểm
tra chai nước truyền rồi hỏi: “Anh có với nhóm bọn họ không?”
Anh ta gật gật đầu một cách khó khăn, Tiểu Viên điều
chỉnh lại chai nước truyền rồi an ủi: “Cho nước chảy chậm một chút sẽ cảm thấy
dễ chịu hơn. Anh nghỉ ngơi một lúc đi, sẽ đỡ ngay thôi.”
Anh ta nhìn Tiểu Viên không dời mắt, Tiểu Viên cười,
nghĩ bụng chắc là do bị ngộ độc thực phẩm nên đầu óc cũng bị ảnh hưởng chút.
Nhìn kỹ anh ta một lượt, quần vải áo vải, lại còn thêm đôi giày đã sờn, chẳng
trách chẳng có ai để ý đến anh ta. Chỉ nhìn qua cũng biết đây là tài xế hoặc
nhân viên phục vụ ở lớp cao học này.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta, có vẻ thực sự
rất khó chịu. Tiểu Viên ngập ngừng nói: “Tôi rót cho anh cốc nước nhé?”
Người con trai nhận lấy cốc nước nóng, miệng run run,
chẳng nói được lời nào. Nhìn anh ta uống được vài ngụm, Tiểu Viên quay người
định bước đi, đúng lúc đó anh ta thều thào nói được vài tiếng: “Tôi họ Phổ, tên
Lý, tôi tên là Lý Phổ.”
Tiểu Viên quay mặt lại, miệng hơi méo đi: “Họ Phổ, tên
Lý, thì phải là Phổ Lý chứ?”
Anh chàng nọ vội vã sửa lại: “Không phải, là Lý Phổ,
họ Phổ, tên Lý, không phải họ…”
Chưa đợi anh ta nói hết, Tiểu Viên đã quay sang nhìn
tờ đơn ghi trên bình thuốc, nói: “Lý Phổ, tôi thấy rồi, không sai, anh tên là
Lý Phổ đúng không?”
Người con trai vội vã gật đầu. Tiểu Viên cười, cảm
thấy con người này quả là thật thà đáng yêu. Bất chợt nghe thấy tiếng Phương
Phương gọi: “Tiểu Viên, có người gặp.”
“Đến ngay đây.” Tiểu Viên đáp, rồi quay lại nói với Lý
Phổ: “Nếu cảm thấy khó chịu trong người thì gọi tôi nhé!”
Cô bước về phía cửa, ánh mắt cảm động của Lý Phổ nhìn
theo bước chân cô đi, mãi cho tới khi bóng cô biến mất sau cánh cửa.
Diệp Thụ Thần bị
một đám y tá nữ vây quanh, cười nói rôm rả, ồn ào chưa đến năm phút thì Diệp
Thụ Thần dám khẳng định anh đã nắm được một tin tức quan trọng mà Thang Hi Hàn
không biết. Tiểu Viên nhìn thấy anh ta, khựng lại một lúc. Chẳng lẽ, cái con
người cô mới chỉ gặp có một lần này thực sự phải đến khoa Phụ sản sao?
“Ờ, ừm, thực ra tôi cũng không thân thiết với khoa Phụ
sản lắm.” Tiểu Viên đứng trước mặt anh, có chút ngại ngùng, ngập ngừng nói.
Diệp Thụ Thần hiểu ra, cười lớn: “Ờ, ừm, không có gì
đâu, tôi thực sự không có việc gì, cũng không làm phiền cô đâu, cô cứ yên tâm.”
Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm: “Anh không cần tới khoa
Phụ sản? Thế đến đây khám bệnh à? Khoa nội hay khoa ngoại, hay Nam khoa?
Có cần tôi đưa đi không?”
Diệp Thụ Thần càng cười lớn, khó khăn lắm mới nói
được: “Tôi đâu có bệnh gì.”
“Ồ, không đến khám bệnh, thế đến thăm bệnh à?”
Diệp Thụ Thần phẩy tay, ngắt lời. Cô gái này đúng là
dai như đỉa, cứ để cho cô ấy đoán tới đoán llui nữa, chắc mình cũng chẳng đủ
tinh thần để chịu đựng nữa: “Tôi tiện đường đi qua, rẽ vào gặp cô thôi, mấy
ngày nay cô bận gì thế?” Diệp Thụ Thần quả nhiên khác với Thang Hi Hàn, mấy
mánh khóe của Chu Tiểu Viên chẳng thể nào qua được mắt anh ta. Vừa nói chuyện
với đám y tá một lúc đã biết ngay suốt tuần vừa rồi cô trực ca ngày, Thang Hi
Hàn đúng là bị lừa rồi. Giọng không đổi, anh nói tiếp: “Lúc đầu tôi định bảo
Thang Hi Hàn rủ cô cùng đi câu cá, nhưng mấy hôm nay cậu ấy ốm nặng, còn câu cá
nỗi gì, đến mò ra cổng còn không được nữa là. Một mình ở nhà chẳng có ai chăm
sóc. Haizz!”
Quả nhiên Tiểu Viên ngay lập tức mắc câu, tròn mắt
hỏi: “Ốm à? Ở nhà à? Anh ấy đi công tác về rồi à? Chẳng phải anh ấy sống cùng
với ông sao? Sao lại không có ai?”
Diệp Thụ Thần thở dài đánh sượt: “Cụ Thang đi Bắc Đới
Hà rồi, ở nhà chỉ còn mỗi cậu ta. Cậu ta còn nói với tôi là cô trực ca đêm, bên
ban ngày không được làm phiền cô nghỉ ngơi, vì thế nên mới không nói cho cô
biết.”
Cái con người này sao mà khiến người ta lo lắng vậy
chứ? Tiểu Viên lẩm bẩm: “Thế sao anh không ở cùng anh ấy?”
“Tôi á? Trời, tôi là bạn của cậu ấy chứ đâu phải vợ?”
Diệp Thụ Thần bày tỏ quan điểm.
Sau đó anh ta làm vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Bệnh viện
các cô có dịch vụ chữa bệnh tại nhà không? Thang Hi Hàn ốm cũng khá nặng, mà
lại không muốn đến bệnh viện, cô bảo, có phiền không cơ chứ?”
Tiểu Viên bán tín bán nghi, mắt đảo qua đảo lại, cúi
đầu nói: “Có bệnh không đi khám, nếu mà không đi khám thì gọi 120 đưa anh ta
đến bệnh viện.”
Sau hôm từ nhà Tiểu Viên về, Thang Hi Hàn gọi điện tới
cô đều không nghe, gửi tin nhắn cũng chỉ nhắn lại là phải trực ca đêm, ban ngày
cần nghỉ ngơi. Thang Hi Hàn buồn bực nhắn lại: “Lại phải trực ca đêm à?” Cứ như
thế, bọn họ bắt đầu trở nên xa cách.
Bây giờ Diệp Thụ Thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt,
Tiểu Viên có chút bất lực. Diệp Thụ Thần ậm ừ nói: “Cũng đúng, dù sao thì bây
giờ cậu ấy cũng chỉ có một mình, chẳng ai lo, chỉ còn lại một mình tôi đến chăm
sóc cậu ấy thôi, nhưng dạo gần đây t