Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325301

Bình chọn: 9.5.00/10/530 lượt.

ủa cô một cách nhẹ nhàng, cô thở gấp

như muốn nói với anh trí nhớ nguyên thủy trong cơ thể đã trở lại, cô đã

vì anh mà ướt át, nở rộ…

Anh chậm rãi tiến vào thế giới của cô, trong một giấy khắc đầu tiên,

anh không dám tùy tiện cử động, chỉ bất động trong lòng cô. Cô cũng

không dám tùy tiện lộn xộn, chỉ nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve đầu anh nói

“Đồ ngốc, năm năm rồi anh còn chờ cái gì? Vì cái gì mà không đi tìm một

người phụ nữ yêu thương anh, chăm sóc cho anh?” Lam Thành không nói lời

nào, cúi đầu hôn cô để giảm bớt những điều bản thân anh không khống chế

được, hôn đến khi cô không thể phát ra một câu nói đầy đủ, hôn đến khi

cô phát ra những âm thanh mà anh muốn nghe… Sau đó anh mới chậm rãi luật động …

Anh không phải là loại đàn ông chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới, anh

càng muốn dụng tâm dùng thân thể của mình để khiến cô biến hóa. Vậy cô

có khiến cho anh thất vọng không? Không hề, anh kinh hãi phát hiện ra

người phụ nữ này vẫn giống như năm năm trước, vô luận cả thân thể và tâm hồn cô đều yêu anh, nhẹ nhàng, cẩn thận che chở anh, mỗi khi anh yếu

đuối cô đều hiểu được để bao dung, an ủi anh, sự an ủi này cũng chỉ có

anh mới hiểu … Giờ phút này anh rốt cuộc đã tìm được đáp án vì sao anh

đau khổ chờ đợi năm năm, bởi vì ngoại trừ cô, không ai có thể cho anh sự che chở này.

Bọn họ không nghĩ tới xa nhau năm năm, thế nhưng lần đầu tiên sau khi gặp lại này sẽ bên nhau cho tới cùng. Anh không giống như một đứa trẻ

tham ăn, đòi hỏi một lần rồi lại một lần, nhưng thật ra là cô chủ động

muốn anh. Mang cô đi tắm rửa xong, khi chính anh đi tắm rửa mới nhớ quay trở lại giường. Thân thể lạnh lẽo vừa được làm nóng từ phía sau ôm lấy

cô, tay anh lơ đãng chạm đến nước mắt đang chảy ràn rụa của cô …

“Làm sao vậy? Có phải em đã hối hận, hay là anh không đủ dịu dàng làm em bị đau?”

Cô lắc đầu, “Không phải, em chỉ thấy như đang nằm mơ.”

“Vậy hãy mơ cả đời đi, anh sẽ không làm cho em tỉnh.” Anh ôn nhu nói.

Nghe lời nói ôn nhu kia, Đông Hiểu Hi không biết mình đã an tâm ngủ mất thế nào.

Đêm khuya tỉnh lại, trong phòng không có ánh sáng, cô chỉ có thể dựa

vào ánh trăng cùng ánh đèn thành thị rực rỡ ngoài kia mà nhìn thấy một

thân ảnh thon dài đứng trước cửa sổ, anh nghiêng người tựa vào cửa sổ,

mơ hồ có thể thấy chiếc cằm tinh tế, chóp mũi cao thẳng. Gió nhẹ từng

đợt thổi vào căn phòng, sợi tóc anh cũng nhẹ phất phơ theo gió mang theo khói thuốc lan đi ..….

Anh đang hút thuốc? Là có tâm sự sao? Tại sao dáng vẻ kia lại có cảm

giác thất bại đến thế, hay là vì cái gì khác? Đông Hiểu Hi đột nhiên có

loại cảm giác bất an sâu sắc, loại bất an này có phải hay không vì đêm

nay bản thân đã quá chủ động, cái này gọi là phụ nữ không đủ rụt rè, quả thực mất mặt. Nhớ rõ khi còn ở trên xe, Lam Thành hỏi cô Trạm Trạm đâu? Lúc ấy cô đã trả lời là ở chỗ ba mẹ, nhưng không quá vài phút sau, Lam

Thành lại hỏi một lần nữa. Có lẽ anh cũng không phải là thực sự lo lắng

cho Trạm Trạm mà là vô hình chung nhắc nhở cô, có thật là tỉnh táo

không, đã quên hết tất cả mọi thứ phát sinh trong năm năm kia sao, bao

gồm cả ba ruột của Trạm Trạm? Đông Hiểu Hi biết, thời điểm anh yêu cô,

anh có thể như thế nào cũng được, có thể cái gì cũng không so đo, nhưng

duy chỉ một điều, anh rất để ý mình có phải là duy nhất trong lòng cô

không? Hơn nữa anh vốn cũng không thích phụ nữ quá chủ động, anh có thể

nào cho rằng cô quá mức tùy tiện hay không? Dù sao hai người bọn họ bây

giờ cũng là tình trạng đã li hôn…….

Nghĩ vậy, thân thể cô đột nhiên cứng lên, có chút hoảng sợ. Cho đến

khi Lam Thành đi toilet trở lại giường, cô vẫn nhắm chặt hai mắt không

nhúc nhích. Đột nhiên phía trên đầu phảng phất hơi thở dịu nhẹ nam tính, một bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn bụng cô một chút, có lẽ là cảm giác được

cô toát mồ hôi nên bàn tay kia liền tung chăn ra, nhẹ nhàng lau cái trán nhỏ nhắn cho cô. Động tác đều rất tự nhiên, thư thái, không hề quá phận nhưng lại vô cùng thân thiết.

Một lát sau, phần giường bên kia rốt cục cũng yên tĩnh lại. Cô dần

dần cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của người đàn ông bên cạnh.

Lúc này, Đông Hiểu Hi mới hơi nhẹ nhàng thở ra, duỗi chân tay ra khỏi chăn.

Ngoài cửa sổ gió thổi làm bay bay hai tấm rèm cửa, ở độ cao như vậy

ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, cùng ánh sáng thành thị rực rỡ hoàn mỹ

dung hợp với nhau, thực thích hợp để mơ giấc mơ đẹp. Đông Hiểu Hi hồi

tưởng lại hết thảy chuyện phát sinh tối nay, cảm thấy người đàn ông này

ít nhiều vẫn có điểm bất đồng với ngày xưa, kĩ xảo so với trước đây càng thành thục hơn nhiều, vô luận anh có bao nhiêu hứng thú thì vẫn có thể

vững vàng khống chế toàn bộ quá trình. Nhưng năng lực khống chế thế này

lại càng khiến cô có cảm giác bất an.

Ánh hừng đông dần dần lộ ra, ánh đèn thành thị cũng biến mất dần

trong thế giới ban ngày vì đây vốn không phải thế giới của nó, dù không

cam lòng cũng vậy, không muốn buông tha cũng vậy, đều vẫn phải tự giác

tiêu tan. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh không

khỏi nở nụ cười. Tư thế ngủ của anh và Trạm Trạm