XtGem Forum catalog
Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325252

Bình chọn: 10.00/10/525 lượt.

mở cửa xe thì Lam Thành vội vàng ngăn lại, chính

mình mở cửa bước xuống, từng bước từng bước đi đến trước mặt Trạm Trạm.

Thằng nhỏ mặc bộ áo ngủ mềm mại màu lam, chân đi đôi giày nhỏ, anh nghe rõ ràng đứa nhỏ bối rối gọi mẹ.

Suy nghĩ rối loạn.

Anh nhắm mắt trấn tĩnh, vươn tay ôm thằng bé cách cửa xe một chút, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, chú sẽ giúp con mở cửa xe.”

Đông Hiểu Hi cũng không kịp nhìn Lam Thành, từ trên xe nhảy xuống

liền lao đến ôm lấy Trạm Trạm, ôn nhu hỏi: “Làm sao lại chạy loạn xuống

đây vậy? Không phải là nói rất tốt, Trạm Trạm tự mình ngồi xem hoạt hình một chút, mẹ đi một lát sẽ trở về sao?”

“Mẹ, con sợ.” Hai bàn tay nhỏ bé của Trạm Trạm gắt gao ôm lấy cổ Đông Hiểu Hi, cúi đầu phát ra tiếng khóc.

Thằng nhóc bị sợ hãi.

Lam Thành không biết nên làm thế nào cho đúng nữa, anh lần đầu tiên

đối mặt với chuyện gì mà thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp)

thế này. Muốn an ủi hai mẹ con cô, vì thế anh ngây ngốc nâng tay lên

vuốt ve đầu thằng bé, lại bị thằng nhóc né tránh.

Bàn tay lại chậm rãi thu về.

Đông Hiểu Hi nhìn anh một cái, ôn nhu nói: “Anh đi về trước đi, mọi thứ đợi đến mai rồi nói sau.”

Lam Thành gật gật đầu, nhìn hai mẹ con cô biết mất sau cánh cửa, thân thể từ từ tựa vào cửa xe.

Anh cho đến bây giờ cũng chưa từng có cảm giác vô lực đến thế.

Cuối cùng Hầu Tử đã nhận được điện thoại của Lam Thành sau khi anh ta mất tích hai ngày từ đêm đó.

Anh vội vàng đi đến đồn cảnh sát, gặp Lam tổng đại nhân đứng bên cửa

sổ ngoài hành lang hút thuốc. Bụi bặm cùng sương khói trong đêm bao phủ

lên thân thể này không khỏi khiến người ta cảm thấy áp lực. Đây vẫn là

chủ tịch tập đoàn Lam Long, tổng tài đương nhiệm Lam Thành sao? Anh

không khỏi cẩn thận nghiên cứu, phát hiện ra Lam Thành vẫn mặc bồ đồ hai ngày trước, chỉ là không biết hai ngày qua anh ta đã đi đâu, trên quần

áo có rất nhiều nếp nhăn, ngay cả tư thái thường ngày luôn tỏa sáng cũng nhiễm chút vẻ phong trần

Bộ dạng suy sụp này quả thật khiến phụ nữ đau lòng.

Hầu Tử nghĩ một lát, rồi cười một cách xấu xa, dùng cánh tay đẩy Lam

Thành: “Sao vậy, người anh em bị ai bắt cóc? Tôi đây mang tiền đến để

chuộc cậu về.” Nói xong anh tiến gần khuôn mặt Lam Thành ngửi, nói “Cũng không có mùi rượu, tôi tưởng cậu say rượu làm loạn, phải nhờ tới luật

sư.”

Lam Thành thản nhiên liếc mắt nhìn anh, vẫn im lặng như trước.

“Cậu nói một câu xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả công ty từ trên xuống dưới điên cuồng tìm cậu, cậu từ trước tới giờ vốn không phải là người vô trách nhiệm.”

Anh cao giọng như vậy cũng không thể khiến Lam Thành mở miệng. Cánh

cửa phòng trực ban đột nhiên mở ra, theo sau là một người mặc đồng phục

“Cao giọng cái gì, đã nửa đêm rồi, các người tinh lực tràn trề không có

chỗ để giải tỏa sao mà lại đến cơ quan chính phủ làm loạn.” Tên cảnh sát vừa nói vừa nhìn anh từ trên xuống dưới “ Một đám không ra gì, nếu muốn nói thì vào trong nói …”

“Mẹ kiếp, không phải anh muốn nói gì thì nói đâu nhé.” Anh có chút

nóng nảy, vừa muốn bộc lộ liền kiềm chế lại. Anh quay lại thoáng nhìn

Lam Thành, rồi đi theo tên cảnh sát kia, vừa đi anh vừa nghĩ Lam thành ở nơi này nên giả câm điếc là được.

Tên cảng sát kia đưa cho anh một ly nước, nói “Anh ngồi xuống đi, có

một số việc muốn bàn bạc với anh .” Nói xong anh ta hất cằm về phía

phòng bên cạnh nói “Chủ xe kia ở cách vách, là một chiếc X5, bị móp phần đuôi xe.”

“Xe là chuyện nhỏ, người đó thế nào…”

Anh kinh ngạc một chút, muốn đứng dậy nhìn Lam Thành liền bị ngăn lại “ Anh ta không việc gì, chỉ là cánh tay phải bị gãy phải bó bột .”

“Vâng, vậy là tốt rồi, tốt rồi.” Anh sau một hồi sợ hãi mới phát hiện mình có chút không tốt, mất tự nhiên cười.

“Trên đường cao tốc, bị tông vào đuôi xe, người của các anh hoàn toàn chịu trách nhiệm … Nhưng mà …” Tay cảnh sát nhìn người kia, lại nói

“Chủ xe X5 là người say rượu mà lái xe … Cho nên trách nhiệm sự cố phải

chờ tới ngày mai mới có thể hoàn tất thủ tục, đi đến kết luận cuối cùng … Bằng lái xe và xem tạm thời bị chúng tôi giữ …”

“Chuyện kia không có vấn đề gì, chỉ cần anh cho tôi đem người đi là được.”

“Người đương nhiên là anh phải mang đi rồi, nếu lưu lại chúng tôi còn phải cung cấp lương thực. Trước hết ghi lại anh ta làm việc ở đâu, anh

ta sau khi đến đây không hề mở miệng, nếu không có cuộc điện thoại đó

tôi còn tưởng anh ta bị câm điếc.”

“Tập đoàn Lam Long …” Anh nói một nửa, phát hiện mình lỡ lời liền im lặng.

Cảnh sát dừng lại một chút, hạ bút lần nữa “Tập đoàn Lam Long?

Biết sao? Anh nhếch miệng, làm như mọi người sống ở trên đời này đều

không biết ai ở dưới mí mắt của mình, còn dám nói là không biết? Có lẽ

là nhận ra đây là xe của Lam tổng thì phải.

Cảnh sát cũng không để ý đến biểu hiện của anh, quay lại mục đích của bản thân nói “Thật là đại nhân vật, ngay cả người lái xe cũng có tố

chất, nói không hề quá. Dù sao khi trở về các người cũng nên giáo dục

lại anh ta, nếu không người thân trong nhà Lam tổng giao cho người lái

xe như vậy, không đảm bảo an toàn.”

“Nói như vậy khi trở về chúng tôi