
e rõ hai người đối thoại. Cô không thể không phủ nhận,
trong thương trường, đàn ông vốn không phải loại người tốt đẹp gì, mà
cũng là do cô không muốn Lam Thành biết về đứa nhỏ, vì vậy người đàn ông này, cô có chút không nắm chắc được tâm tình của anh ta.
Hạng Hàn dập máy, nhìn cô nói “Lam Tổng thật khố hầu hạ, rất nhiều phóng viên đều nói như vậy, cô có thể chọn đi hoặc không đi.”
“Tôi từ chức.” Cô không nhìn Hạng Hàn liền đi ra ngoài, cô không nghĩ muốn trở lại, cũng không muốn lại ở trong tay của Lam Thành, để mặc anh ta đẩy qua đẩy lại.
Đi khỏi phòng Tổng biên tập , cô bất chấp tất cả sửa sang này nọ, đối với chuyện giáo dục con cái cô không hề qua loa, cái gọi là nhà trẻ quý tộc là cô tiết kiệm một chút, phụ nữ nhất định phải có tôn nghiêm, phải không để cho đàn ông lấy đi của mình thứ gì cả.
Đột nhiên điện thoại trên bàn reo, truyền đến bên tai cô là giọng nói của Lam Thành: “Anh biết gọi di động em sẽ không bắt máy, nên anh gọi
số này.”
Giọng nói ra lệnh làm cô muốn phát điên, nhưng cô bình tĩnh lại rất
nhanh, lạnh lùng trả lời “Có việc gì, nói nhanh đi, em đang bận.”
“Anh chỉ muốn nhắc nhở em một chút, hôm nay em đến muộn nửa tiếng, anh thấy em đang bỏ bê công việc.”
“Lam tổng , anh tìm nhần người để bắt nạt rồi.”
“Bắt nạt em, lúc nào vậy?”
“Anh mơ à.” Cô tức giận ngắt điện thoại, rất nhiều ánh mắt đang thăm
dò nhìn cô. Nhưng hiện giờ cô không để ý được nhiều. Nếu cô nhớ không
nhầm, một đêm không lâu, người đàn ông này còn ôm cô nói, anh ta không
hề kiêu ngạo nữa, không bao giờ làm chuyện cô không thích … Xem ra người đàn ông này chỉ biết nói xuông, không thể thực hiện được. Nếu cô còn
tin tưởng anh ta, không phải là đã thua sao, thua thật thảm hại …
Một lát sau, điện thoại lại vang , Đông Hiểu Hi bình tĩnh lại tâm
tình, cầm lấy ống nghe nói “Lam tổng, tôi đã muốn từ chức, có liên quan
chuyện công tác mong ngài tìm Hạng tổng nói đi.”
Người bên kia điện thoại dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Chúng ta
đừng giận nhau nữa, cũng đâu còn là trẻ con nữa. Em tới đây đi, anh sẽ
cho người tiếp em, có gì chúng ta gặp mặt nhau nói chuyện, không có
nhiều cái năm năm cho chúng ta lãng phí …”
Có lẽ câu nói cuối cùng khiến lòng Đông Hiểu Hi nhói đai, cô trầm
mặc, tiếp tục nghe Lam Thành nói: “Hai ngày qua anh cũng không tốt đẹp
gì, trong lòng rất rối rắm. Chuyện lớn như vậy nói anh không để ý tới,
em sẽ không tin, anh chỉ là muốn yên tĩnh để tự mình ngẫm lại, nhưng anh không hề muốn trốn tránh, mà là nghĩ thế nào để tiếp nhận … Anh hiện
tại có thể gặp em không?”
Nghe âm thanh đàn ông khàn khàn, mệt mỏi, làm cho cô cảm thấy đau lòng.
Một lúc sau, cô mới nói “Em tự mình đi.”
Đông Hiểu Hi đến tập đoàn Lam Long thì đã là một rưỡi chiều. Bởi vì
biết cô là khách quý của tầng 33, cho nên một đường đi lên không có ai
ngăn trở, chỉ là ánh mắt mọi người từ đầu tới cuối đều vô cùng tò mò,
nghi ngờ. Mọi người đều đoán không biết Lam tổng biến mất mấy ngày nay
có liên quan đến người phụ nữ này không, xem ra mị lực của đàn ông luôn
luôn đi cùng chuyện xấu, hơn nữa nam nhân vật chính lại là tổng tài của
công ty này. Có điều trong mắt mọi người nữ nhân vật chính trong chủ đề
bát quái của họ cũng có điểm tạm được, hoặc có thể nói là thanh tú có
thừa, nhưng kinh diễm thì không đủ.
Đông Hiểu Hi cũng bởi vì liên tục bị mọi người để ý tới, đã thành
thói quen, cho nên không kiêu ngạo không siểm nịnh mà tiêu sái bước vào
thang máy. Thật ra, Lam Thành sớm đã nói cho cô biết mật mã thang máy
chuyên dụng của tổng tài, ngoại trừ lần trước đi cùng anh, Đông Hiểu Hi
không một mình sử dụng lại lần nào. Cô hiểu cái gì gọi là đặc quyền,
thật ra chính là tạo thêm cho mọi người càng nhiều chủ đề bát quái mà
thôi.
Nhìn từng con số biến đổi, cô hồi tưởng lại buổi tối hôm đó Lam Thành ôm Trạm Trạm. Luôn tự tin kiêu ngạo như anh, mà tại thời khắc ấy cũng
có vẻ ngốc nghếch, thất thố, mà vẻ mặt Trạm Trạm cũng là khủng hoảng….
Có phải mình tàn nhẫn quá hay không? Làm cho phụ tử thân sinh bọn họ lại gặp nhau trong cảnh ngộ ấy. Thật ra, giữa người với người, khoảng cách
xa nhất, không phải là giữa sự sống và cái chết, cũng không phải là
người này đứng trước mặt người kia nhưng lại không nói được là mình yêu
người ta, mà có lẽ chính là huyết thống tình thân nhưng lại không có
cách nào nhận thức được….
Đang lúc còn miên man suy nghĩ, đinh một tiếng, thang máy đã lên đến
tầng cao nhất. Đây là tầng im ắng nhất trong cả tòa nhà, chỉ có hai
người là Lam Thành và Trương Khiết. Bước vào khu vực văn phòng tổng tài, Đông Hiểu Hi liền bị Trương Khiết có vẻ đã chờ đợi lâu ngày, mời ngay
vào văn phòng tổng tài.
Văn phòng hôm nay so với mấy ngày trước có vẻ ảm đạm hơn, cánh cửa
trên phiến tường thủy tinh xanh nhạt khép hờ, ngẫu nhiên mang theo gió
nhẹ lùa vào. Đông Hiểu Hi nhìn thoáng qua chỗ sô pha, có tấm thảm màu
bạc cùng gối đầu đặt trên đó, mà người đàn ông kia thì đang cúi đầu bận
rộn ngồi ở bàn làm việc. Anh bây giờ trông đã khác so với ngày xưa, sườn mặt che dấu ủ rũ cùng mỏi mệt, chỉ là thần thái