Old school Swatch Watches
Thịt Thần Tiên

Thịt Thần Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325612

Bình chọn: 7.00/10/561 lượt.

ng khóc, mà mười lần như một đều là giả vờ khóc, nhưng Thuần Vu Lâm

lúc nào cũng chiều theo, đâu nỡ để nàng khóc thảm thiết như vậy?

Nhưng, Lưu Tẩm Phương lại không được tốt số như thế.

Đêm khuya tháng Mười, nước lạnh buốt. Lưu Tẩm Phương khóc một chập

rất lâu, rồi nàng ta lau sạch nước mắt, nhẹ nhàng khỏa đôi chân nhỏ ba

tấc xuống nước, rồi bất ngờ rụt lại, cứ như vậy ba lần liền. Cuối cùng,

nàng ta đột nhiên cắn răng, nhún mình, nhảy luôn xuống hồ.

Thuần Vu Lâm đang ở dưới nước ngước nhìn lên, thiếu chút nữa bị nàng

ta va phải, hoảng sợ lạng người sang bên cạnh, từ từ trốn đi. Lưu Tẩm

Phương không biết bơi, ở dưới nước chỉ đạp đạp được vài cái là đã chìm

nghỉm. Thuần Vu Lâm bơi đi bơi lại quanh người nàng ta. hắn hơi chần chừ – Hà Bạng không muốn hắn nhiều chuyện, nếu mạo muội ra tay cứu Lưu Tẩm

Phương, chỉ sợ khiến nàng không vui.

Nhưng, không cứu thì… Tóm lại, cũng là một mạng người đấy…

Những năm gần đây, hắn giải quyết công việc của Hải tộc, đã học được

được cách biến báo, nên rất nhanh hắn đã nghĩ ra cách – Cứu người, nhưng không nói cho Hà Bạng biết.

Lúc Thuần Vu Lâm kéo được Lưu Tẩm Phương vào bờ, nàng ta đã hôn mê

bất tỉnh. Thuần Vu Lâm quanh năm sống dưới nước, nên hắn biết rất rõ

cách sơ cứu người chết đuối như thế nào, lập tức làm sạch khoang miệng,

khoang mũi cho nàng ta, rồi làm động tác ấn xuống đẩy nước ra ngoài.

Lưu Tẩm Phương vừa mở mắt liền nhìn thấy Thuần Vu Lâm. Dưới mảnh

trăng lưỡi liềm, mái tóc dài của hắn đang nhỏ nước, ánh trăng bàng bạc

chiếu rọi khiến một bên mặt của hắn tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo như hạt

trân châu. Lưu Tẩm Phương trong thoáng chốc mơ màng: “Ta… Ta đã chết rồi sao?”.

Nàng ta duỗi tay chạm vào khuôn mặt đang ở rất gần trước mắt mình,

Thuần Vu Lâm coi nàng như một cô bé, nên cũng không tránh: “cô vẫn còn

sống, sống vốn không dễ, đừng tùy tiện tìm đến cái chết như vậy”.

Giọng hắn rất dịu dàng, nhưng nghe xong, Lưu Tẩm Phương lại rơi lệ:

“Thực ra, ngươi không cần phải cứu ta, ta thật sự sống không nổi nữa”.

Thuần Vu Lâm định lên tiếng hỏi, thì bất chợt có người đến. hắn vội

trốn đi, một người đàn bà tóc tai xổ tung đang bước nhanh tới, nhìn thấy Lưu Tẩm Phương ướt sũng bên hồ, bà ta liền nức nở gào to: “Phương nhi,

con ngàn vạn lần không được làm những chuyện dại dột như vậy, nếu con có mệnh hệ gì, thì mẹ biết sống sao đây!”.

Thuần Vu Lâm nhíu mày, chợt nhớ tới Hà Bạng – Nàng khóc là khóc,

nhưng vừa khóc cũng sẽ vừa nghĩ cách. Còn chỉ khóc mà không quan tâm gì

đến xung quanh như thế này, thì hắn cũng ít thấy. Lưu Tẩm Phương ôm chặt lấy người đàn bà ấy, rồi cả hai cùng khóc. Người đàn bà đó là Huệ

nương, mẹ đẻ của Lưu Tẩm Phương.

“Di nương, mẫu thân để con… để con…”. Lưu phủ là một gia đình giàu

có, tất cả con trai, con gái của đám vợ bé đều do vợ cả nuôi dưỡng dạy

dỗ, nên dù là mẹ đẻ, cũng chỉ có thể gọi là di nương.

Lưu Tẩm Phương nói chưa hết câu thì đã nức nở nghẹn ngào. Huệ nương

chỉ là một tiểu thiếp, địa vị trong phủ cũng chỉ cao hơn đám nô bộc có

một chút, bà có thể có cách gì đây? Bà chỉ đành khẽ khàng khuyên con:

“Phương nhi, mẹ nghe người ta bàn tán, vị Tri quan này cũng rất giỏi.

Nếu con có thể đi theo ngài ấy, thì tốt hơn ở trong phủ chịu khổ cùng

mẹ”. Bà chỉ có một đứa con gái, là cục thịt mang nặng đẻ đau mới có

được, sao nỡ để con bé làm cái việc hèn mọn như thế, nhưng việc đã đến

nước này, đâu thể quan tâm được nhiều thứ đến vậy, “Con nhất định không

được nghĩ quẩn, hãy nghe lời mẹ, được không?”.

Lưu Tẩm Phương theo Huệ nương về phòng thay quần áo, lúc ấy nàng ta

mới nhớ đến Thuần Vu Lâm, người vừa cứu mình ra khỏi hồ nước. hắn không

phải người trong phủ, tại sao nửa đêm canh ba lại xuất hiện ở bên hồ

trong hậu viên chứ? Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, lẽ nào người ấy là thần tiên, hay đó chỉ là ảo giác sau khi mình chết đuối?

Đêm đã rất khuya, âm thanh từ chiếc đồng hồ nước [1'> không ngừng vang lên. Dung Trần Tử đang đọc sách ở trong phòng giành cho khách, mãi canh ba mới đi ngủ. Nhưng chưa ngủ được bao lâu, thì nghe thấy có tiếng động rất khẽ vang lên – Có người đang gạt then cửa.

[1'> Ngày xưa, người Trung Quốc dùng cái gáo dùi thủng một lỗ nhỏ, đổ

nước vào, nhỏ giọt, mực nước dâng cao, cái thẻ khắc giờ nổi lên, xem

phân số nhiều ít thì biết được thì giờ sớm hay muộn.

Hắn thầm thở dài, cảm thấy cánh cửa được mở ra, một bóng dáng nhỏ

nhắn yêu kiều như một chú cá con trượt vào. hắn nằm nghiêng mình trên

giường, cũng không để tâm đến, vờ như đang ngủ rất say. Bóng người nhỏ

bé đứng trước giường của hắn cởi áo khoác, rồi dè dặt cẩn thận chui vào

trong chăn. Dung Trần Tử vươn tay, vừa chạm vào, lập tức kinh hãi ngồi

bật dậy: “Ngươi là ai?”.

Hắn không quát thì còn đỡ, tiếng quát vừa vang lên, khiến mọi người trong Lưu phủ đều hoảng hồn.

Lưu Các Lão lệnh cho đám nô bộc cầm đèn chạy sang, nhìn thấy con gái

mình váy áo xộc xệch, cuộn tròn trên giường của Dung Trần Tử, thì đương

nhiên trong lòng thầm kêu một tiếng “tốt”, nhưng vẻ mặt lại giả bộ tức

giận: “Dung Tri quan! Lão phu kính trọng ngài là ca