
không biết
Tri quan thấy thế nào?”.
Dung Trần Tử còn chưa kịp trả lời, Hà Bạng đã sán lại: “Pháp đài cao ba trượng ba à, chẳng thấy được gì thì có gì mà vui?”.
Dung Trần Tử lại gắp tiếp thức ăn cho nàng, giọng điệu bình thản:
“Giả Nghiệp đại sư đã có lời, bần đạo nào dám không theo? Chỉ là đã dùng chút thuật mọn để góp vui, vậy thì pháp đài xin miễn cho, cũng không
cần phải huy động nhiều người”.
Giả Nghiệp chân nhân vân vê tràng hạt trên cổ áo, nở nụ cười ôn hòa: “Vậy thì cứ theo ý của Tri quan đi”.
Hai người rời khỏi chỗ ngồi, ai cũng hướng mắt nhìn theo.
Hà Bạng tay trái cầm một miếng bánh hạt dẻ chưng đường hoa quế, tay
phải bưng một li nước hoa hồng, mắt sáng long lanh: “Tri quan cố lên,
không được để thua lão đại hòa thượng đó đâu đấy!”.
Dung Trần Tử không nói gì, chuyển bánh ngọt, hoa quả ở trước mặt mình đến trước mặt nàng. Diệp Điềm hơi lo lắng, liền rời bàn ăn bước đến gần hỏi: “Sư ca, Giả Nghiệp chân nhân là một cao tăng đại đức có tiếng,
phải đối phó hết sức cẩn thận mới được”.
Dung Trần Tử khẽ gật đầu, giơ một tay lên hành lễ rồi nói: “đã vậy thì, đại sư, mời!”.
Giả Nghiệp đi hài cỏ mặc áo cà sa, tay cầm thiền trượng, cũng chắp hai tay lại trả lễ: “Tri quan, mời!”.
Dì Chín khẽ khàng bắt chuyện Hà Bạng: “cô thật sự là… đỉnh khí của Dung chân nhân sao?”.
Hà Bạng bỏ tọt miếng bánh ngọt hoa hạnh vào miệng: “Cái này cũng có thể giả được sao?”.
Dì Chín mím môi khẽ mỉm cười, sắc mặt ửng hồng: “Ta nghe nói những
người tu đạo… cái đó của bọn họ vô cùng lợi hại, có thật không vậy?”.
Mười ba tuổi dì Chín đã được gả cho Lưu Các Lão, lúc ấy Lưu Các Lão
cũng đã gần năm mươi, đương nhiên luôn tò mò hiếu kì về những trang nam
tử khỏe mạnh tráng kiện. Hà Bạng không hiểu lắm, nàng nghiêng đầu nói:
“Cái đó là cái gì? hắn có nhiều cái lợi hại lắm!”.
Dì Chín rất muốn thảo luận về thuật Song tu huyền bí, nàng ta càng
lúc càng thêm tuổi, hai năm nay không bằng được với những người mới đắc
sủng. Nhìn thấy Hà Bạng da mịn thịt mềm, tươi non mơn mởn, cảm thấy
thuật Song tu này quả thật rất kì diệu, hi vọng sẽ học lỏm được đôi
chút, nên cố ý nói vài câu khách sáo: “cô… năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn
dáng vẻ thì chắc còn rất trẢ.
Vấn đề này quá thâm sâu ảo diệu, Hà Bạng suy nghĩ cẩn thận một hồi
rồi trả lời: “Quên mất rồi, nhưng ta cũng không còn trẻ nữa đâu”.
Nghe vậy, dì Chín càng thêm phấn khích, hai mắt phát sáng như hai đèn pin – Tuổi trẻ chính là vốn liếng đáng kiêu ngạo nhất của phái nữ, nếu
Hà Bạng đang thì con gái, chẳng có lí nào lại không nói ra? Nếu không
nói, nhất định là đã nhiều tuổi rồi.
Dì Chín đột nhiên lén lút tháo chiếc vòng bích tỉ trên tay ra ném đá dò đường: “cô có thể…”.
Nàng ta xoa xoa tay, còn đang do dự không biết nên hỏi sao cho khéo
một tí, thì những bà vợ bé khác đâu có thể cam chịu được cảnh lạc hậu?
Lòng yêu cái đẹp, ai mà chẳng có. Huống hồ, nếu dì Chín thật sự có được
phương pháp thần diệu này, chẳng phải quãng đời tiếp theo, bọn họ chỉ
biết cúp đuôi mà sống thôi sao? Vậy là, cả đám vợ bé nhất loạt xông lên, chen chúc kéo Hà Bạng về bàn của mình, kính nàng ngồi lên ghế đầu. Dì
Mười Sáu là người gần đây được sủng ái nhất, nàng ta vứt bỏ dáng vẻ
ngông nghênh, cười xun xoe lấy lòng Hà Bạng: “Tiểu tỉ tỉ, trên giường
Dung Tri quan… có phải… làm được rất lâu không?”.
Hà Bạng trả lời không chút do dự: “Là về sức khỏe và độ dẻo dai của
hắn có tốt không ấy hả? Tối nào hắn cũng ngồi [1'> trên giường, làm xong
việc cũng phải mất một hai canh giờ! Vừa ngồi lại vừa bấm niệm khẩu
quyết nữa, rất phiền phức”.
[1'> Trong tiếng Trung chữ “làm” và chữ “ngồi” phát âm giống nhau, còn một canh giờ tương đương với hai tiếng.
Lời vừa nói ra, khiến cả đám vợ bé nước miếng chảy tong tong, một,
một, một hai canh giờ… Nhất thời ánh mắt các nàng nhìn về phía Dung Trần Tử biến dị hẳn đi! Ngay cả Nhị phu nhân là người đoan trang nhất cũng
không kìm lòng được dùng tay che nửa mặt, nói xen vào: “Vậy một mình cô… có ứng phó nổi không?”.
Hà Bạng đánh giá Nhị phu nhân một lượt từ trên xuống dưới, trên mặt
rõ ràng thể hiện ra năm chữ “Ngươi đúng là đồ ngốc”: “Có cái gì mà không ứng phó được, hắn ngồi thì cứ việc ngồi, ta ngủ thì việc cứ việc ngủ
thôi!”.
Biểu hiện trên mặt đám vợ bé là “cô đúng là có phúc mà không biết
hưởng”. Tam phu nhân không nhịn được hỏi: “Thứ đó của ngài ấy… chắc là
rất lớn nhỉ…”.
Nói xong, nàng ta giơ ống tay áo lên bưng kín mặt lại. Hà Bạng nhét
thẳng chiếc bánh hương hoa mai vào miệng, hỏi: “Thứ nào cơ?”. Rồi cô
nàng tự cho mình là thông minh, phán: “À, các ngươi nói cái thứ vừa dài
dài, lại vừa có lông đấy ấy hả!”. Nàng chỉ về phía Dung Trần Tử (với cái phất trần đang ở trên tay), rồi vô cùng bất bình nói: “nói lớn thì cũng không lớn lắm, nhưng lại rất cứng! Lần trước, ta chẳng qua chỉ xé một
cuốn sách của hắn, hắn liền dùng thứ đó đánh ta!”. Nàng khoa trương so
tới đo lui: “Vỏ của lão tử dày như vậy, mà thiếu chút nữa cũng bị hắn
đánh đến nứt toác ra kìa!”.
Ánh mắt của đám phu nhân nhà họ Lưu một lần nữa lại hướng đến hình
dáng cao ráo thẳ