
ra
một lá bùa Trấn thi từ chiếc túi giắt ở thắt lưng, dính lên trán nó.
Động tác của nó liền khựng lại, nhưng chưa được bao lâu, bùa Trấn thi tự nhiên bốc cháy. Cũng may lúc ấy Dung Trần Tử từ trong nhà chạy ra, tay
kết ấn, ấn một lá bùa lên trán cái xác.
Lý Bàn không ngừng há to miệng, dường như muốn nói gì đó, Dung Trần
Tử ghé tai đến, nó chỉ vào Hà Bạng, giãy giụa nói: “Thủy yêu… giết
người…”.
Hà Bạng trừng lớn hai mắt: “Ai? Ta ư?”.
Rồi đột nhiên cả người Lý Bàn co giật, trên cơ thể thối rữa không còn da để lộ ra cơ thịt trắng ởn, giống như đám sâu bọ đang bò lúc nhúc.
Diệp Điềm đã quay người nôn mửa từ lâu. Hà Bạng từ từ lui về phía sau,
nàng cũng không vui. Nếu dựa theo tính cách của nàng, thì hiện giờ sớm
đã giận dỗi rồi. Nhưng nàng biết mình không thể bỏ đi được, nên trấn
tĩnh hơn hẳn lúc bình thường: “Ta không biết ngươi đang nghi ngờ điều
gì, nhưng lúc này ngươi nhất định phải tin ta. Vì hiện giờ chỉ có một
Nội tu là Cao Bích Tâm, hơn nữa pháp thuật thuộc mệnh phong nàng ta tu
luyện không quá ba trăm năm, nền tảng của nàng ta có bao nhiê ta hiểu rõ nhất. Nếu chỉ dựa vào một mình nàng ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không
giết chết được hai con Minh xà đó đâu”.
Nàng nói “các ngươi”, trái tim Dung Trần Tử nhói đau, đột nhiên trầm giọng nói: “Ta tin người”.
Hà Bạng có chút nghi ngờ – Chính nàng cũng thấy hơi chột dạ, “thật chứ?”.
Giọng điệu Dung Trần Tử dần dần trở nên trầm ổn: “Ừ”.
Hà Bạng vui vẻ khoa chân múa tay, nàng áp má vào lồng ngực Dung Trần
Tử, tư thế vô cùng thân mật: “Tri quan, ngươi là tốt nhất!”.
Dung Trần Tử vuốt ve mái tóc dài của nàng: “đi thôi, chúng ta đến phía trước xem còn có người nào khác nữa không”.
Hà Bạng đi sau lưng hắn, sung sướng vui vẻ. Con rắn ba mắt lén lén
lút lút sán lại gần bên tai nàng, khẽ hỏi: “Bệ hạ, rốt cuộc là người
theo phe nào?”.
Hà Bạng giẫm thẳng chân lên đuôi con rắn, giẫm đến mức nó phải nhảy bật dậy.
Mấy hộ gia đình bên cạnh chuồng bò đều đã gặp nạn, trong nhà lộn xộn
bừa bãi, những bức tường đá đều vương đầy máu. Còn có một hộ gia đình
hoàn toàn không thấy hài cốt đâu, chỉ nhìn thấy trên nóc nhà có một lớp
huyết tương đã khô. Dung Trần Tử không muốn cho Diệp Điềm và Hà Bạng vào trong, nhưng Diệp Điềm lo lắng bên trong vẫn còn có người sống, nên
bước vào tìm kiếm. Hà Bạng thì lại xem xét với vẻ mới mẻ, ngó nghiêng
mỗi thứ một tí. Nên cả hai người cùng bước vào. Nhưng sau khi bước qua
cửa mục đích lại không giống nhau, Diệp Diềm tìm ở phòng ngủ, Hà Bạng
lại lục lọi ở phòng bếp. Lý Gia Tập vốn dĩ rất nghèo, ngôi nhà của mấy
hộ gia đình này quả thật chỉ có bốn bức tường trống, nên tất nhiên trong phòng bếp sẽ chẳng có thứ gì ngon để ăn cả, trái lại Hà Bạng còn tìm
được một thằng bé đang ở trong ang đựng gạo. Thằng bé tầm bốn năm tuổi,
mặc áo bông quần vải, đã đói đến mức không còn chút sức lực nào nữa. Hà
Bạng cảm thấy không thể tay không mà quay lại như vậy được, bèn ôm thằng bé ra. Diệp Điềm liền bước lên đón lấy trước tiên, vừa hay Thanh Thư
đang cõng mấy quả cam, liền lấy ít nước cam mớm cho nó.
Hà Bạng đứng ở bên cạnh thò đầu ra nhìn, nào ngờ thằng bé liền mở to
mắt, lập tức chỉ vào nàng hét toáng lên: “Thủy yêu! Sư phụ, là nó giết
chết cha cháu, mẹ cháu và cả bà ngoại cháu nữa!”.
Hà Bạng sờ sờ mũi, không chút lo lắng: “Nếu như là ta giết người, thì căn bản sẽ không có chút dấu vết nào trên đất đâu”.
Mặt Dung Trần Tử đột nhiên tái đi: “Lẽ nào có con rắn mượn khí, giả mạo người?”.
Hà Bạng lắc đầu: “Nếu như hắn tu tiên, sở trường nhất định là biến
hóa. nói không chừng có lẽ có thể biến thành hình dạng của ta”.
Dung Trần Tử gật gật đầu, lại tiếp tục tìm kiếm mấy hộ gia đình nữa,
cứu được hơn mười mấy người còn sống. Cuối cùng thì cũng không còn chút
sinh khí nào của con người nữa. Dung Trần Tử liền tập trung tất cả mọi
người lại, rồi thở dài, ai mà ngờ được một thôn trang yên ấm, lại gặp
phải tai họa không đâu như vậy.
hắn dặn dò Diệp Điềm: “Chúng ta cùng mở kết giới, để cho bọn họ đi”.
Diệp Điềm không nói lời nào, hai người bấm niệm khẩu quyết, cũng
không nhìn thấy động tác ra sao, một tầng kết giới trong suốt tự nhiên
tiêu tan. Dung Trần Tử phái hai tên đồ đệ bảo vệ cho bọn họ ra khỏi trấn Lăng Hà, trước tiên tạm thời đến ở tại An Quốc tự, còn mình thì dẫn
Diệp Điềm, Hà Bạng và mọi người vội vàng tới núi Trường Cương nơi phong
ấn Minh xà. hiện giờ hồn thức của Minh xà đã thoát khỏi cảnh vây hãm,
nhưng thân xác của nó thì vẫn còn ở đó. một khi thân xác nó bị phá hủy,
thì nghĩa là đại sự đã thành.
Lúc đến được núi Trường Cương, đám người Giang Hạo Nhiên đã động thủ
với Minh xà rồi. Quả nhiên, Cao Bích Tâm mỏi mệt đến độ mặt mày xanh tái đôi môi trắng bệch, pháp thuật thuộc mệnh phong nàng ta tu luyện không
quá ba trăm năm, quả thực không thể chống lại được hai con thú thần
thượng cổ.
Nhìn thấy đám người Dung Trần Tử đã tới, Giang Hạo Nhiên cũng phải
thở phào nhẹ nhõm – hắn đã đánh giá thấp hai con rắn này rồi. Trang
Thiếu Khâm lười biếng chỉ thích trốn tránh, đến giờ vẫn rất ổn, mũ áo
chỉnh tề