
, thư thái phiêu diêu. Dung Trần Tử vừa đến, hắn liền không dám
ra vẻ đắc ý nữa, vội vàng lao lên đầu. Hà Bạng đi tới bên ngoài rìa, thì không chịu đi tiếp nữa. Dung Trần Tử có kéo nàng cũng không đi.
Giang Hạo Nhiên quá hiểu nàng, hỏi thẳng: “Nàng muốn thế nào?”.
Hà Bạng rất nghiêm túc: “Muốn ta giúp giết Minh xà, được thôi. Trả lại đồ của ta cho ta”.
Sắc mặt Giang Hạo Nhiên khẽ tái đi, Cao Bích Tâm sợ đến hồn bay phách tán: “Họ Giang kia! Chàng đã đồng ý với nàng ta?!”.
Hà Bạng ngồi lên một tảng đá, gió núi thổi từ dưới lên khiến váy áo
của nàng tung bay cùng mái tóc đen dài, người đẹp như tranh vẽ: “Vậy thì ta đi!”.
Nàng nhảy từ trên tảng đá xuống, toan nhấc chân muốn bỏ đi thật.
Giang Hạo Nhiên đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng: “Phán Phán”. hắn hạ thấp
giọng, gọi nàng hết sức dịu dàng: “Thiên phong linh tinh đã ở trong
người Bích Tâm rồi, sao có thể lấy ra được chứ?”.
Hà Bạng chậm rãi rút bàn tay ngọc ngà ra, thần thái lạnh lùng kiêu
ngạo: “Lúc trước không phải cũng lấy từ trong cơ thể ta ra đó sao?”.
Cuối cùng Dung Trần Tử cũng hiểu tại sao nàng lại muốn đi cùng hắn
đến Lý Gia Tập trước, nàng vốn dĩ không hề có ý định cứu người, điều mấu chốt vẫn là thương nhớ viên thiên phong linh tinh kia. Vào thời khắc
quyết định cuối cùng, điều kiện đàm phán là quan trọng nhất. Mỗi việc
nàng làm, dường như đều có mục đích khác.
Giang Hạo Nhiên do dự hồi lâu, rồi đột nhiên hắn hạ quyết tâm: “Nếu
như… ta trả lại thiên phong linh tinh đó cho nàng, nàng sẽ đồng ý trở về sông Gia Lăng cùng ta chứ? Phán Phán, tình cảm ta giành cho nàng chưa
từng thay đổi, không phải lúc đầu nàng cũng yêu ta đó ư? Bất kể có muộn
thế nào, nàng đều sẽ đợi ta về nhà. Trời lạnh nàng nằng nặc đòi ăn lẩu.
Chúng ta đã cùng nhau bắt cá vược trên sông… Những chuyện trong quá khứ, nàng thật sự có thể buông bỏ được hết sao?”.
hắn đỡ lấy bả vai nàng, Hà Bạng lặng yên nhìn hắn, dường như tình ý
trong những lời hắn nói đều vô cùng chân thành, nhưng với nàng đó là lại câu chuyện của người khác: “Muốn ta ra tay đối phó với Minh xà, được
thôi”. Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại cực kì rõ ràng: “Trả lại đồ của ta cho ta”.
Trận chiến với Minh xà đã diễn ra được một nửa, Giang phủ cũng đã dốc một lượng nhân lực, vật lực cực lớn vào đây, nên không thể bỏ dở giữa
chừng được. Vẻ mặt nàng lạnh lùng như băng tuyết, không cho người khác
cơ hội thương lượng con đường sống.
Nếu như là hai ngày trước nàng đưa ra yêu cầu này, có lẽ Giang Hạo
Nhiên còn có thể mời vài vị Nội tu cùng trợ chiến, nhưng hiện giờ mới
nàng nhắc đến, thì hắn đã không còn đường lui nữa rồi. hắn đành nhìn về
phía Cao Bích Tâm. Ánh mắt của Cao Bích Tâm ngập tràn nỗi sợ hãi không
nói lên lời: “không, biểu ca!”.
Sắc mặt Hà Bạng lãnh đạm như nước, phản ứng duy nhất, chỉ là đưa ra một thanh đao hình chóp trong suốt.
Đột nhiên Diệp Điềm nhớ tới lúc ở trong Thanh Hư quan, chính miệng
nàng đã rất thản nhiên nói một câu – Món nợ tình cảm ngày trước, sớm
muộn gì cũng phải thanh toán cho thật sòng phẳng.
Giang Hạo Nhiên nắm chặt lấy thanh đao hình chóp trong suốt của Hà
Bạng, Cao Bích Tâm bước từng bước thối lui, vẻ mặt hắn trầm tĩnh, tựa
như việc lấy thiên phong linh tinh ra đơn giản giống như rút một cái
trâm cài trên mái tóc của Cao Bích Tâm vậy: “không nguy hiểm đến tính
mạng đâu, muội không cần phải sợ”.
Nhưng Cao Bích Tâm liên tục lùi lại, giọng nói thê lương: “Biểu ca!”.
Giang Hạo Nhiên thở dài, từ từ tiến lại gần nàng ta, tay phải khẽ giơ lên, cũng không biết đã điểm vào huyệt đạo nào của Cao Bích Tâm, mà chỉ trong nháy mắt Cao Bích Tâm đã không thể động đậy được nữa. Nàng ta mở
to miệng nhưng không thốt ra được tiếng nào, ánh mắt kinh hoàng tuyệt
vọng. Thanh đao hình chóp không có cạnh, nhưng lại sắc nhọn vô cùng.
Giang Hạo Nhiên giơ thanh đao lên, còn chưa tiếp xúc với da thịt, thì
lồng ngực của nàng ta đã bị rạch mở, trước đó đã phong ấn huyệt đạo, nên máu chảy ra không nhiều lắm, chỉ có một đường màu đỏ cỡ như ngón tay út chạy dọc theo bộ váy áo nhạt màu của nàng ta.
Hai ngón tay của Giang Hạo Nhiên tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, thò
vào trong khoang ngực của Cao Bích Tâm không chút trở ngại. Diệp Điềm đã quay mặt đi không thể nhìn tiếp được nữa. Hà Bạng ngồi trên một tảng đá lớn, đung đưa chân nhàn nhã, vẫn còn tâm tư để nói chuyện: “Đao pháp
của ngươi vẫn rất giỏi”.
Giang Hạo Nhiên không nói lời nào, thanh đao hình chóp lại khẽ rạch
thêm một đường, con ngươi của Cao Bích Tâm lồi ra, cơ hồ muốn lọt ra
khỏi hốc mắt. Hai ngón tay của Giang Hạo Nhiên nhanh như chớp, vừa chạm
vào lập tức rút ra, sau đó lấy một loại thuốc bí truyền cầm máu cho nàng ta. Hà Bạng tung tăng chạy đến, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: “Đây là cao tái tạo da liền xương cốt, ngươi cho nàng ta dùng thử xem, tốt lắm
đấy”.
Giang Hạo Nhiên nhận lấy cao thuốc, còn tay nàng đã cầm được thiên
phong linh tinh. Tất cả mọi người bao gồm cả Dung Trần Tử lần đầu tiên
được nhìn thấy bảo vật của tạo hóa. Thiên phong linh tinh vừa hiện ra,
gió trên núi Trường Cương đ