
uộn thành một vòng để ngồi
thiền, hay cuộn thành nhiều vòng để ngồi thiền, ngồi thiền dọc, hay là
ngồi thiền ngang vậy…”.
Ra khỏi Tổ sư điện, rẽ phải men theo con đường nhỏ rải đầy sỏi, đi
qua điện Nguyên Phù, chính là nơi ở của Diệp Điềm. Diệp Điềm nằm bò lên
cửa sổ nhìn cảnh hoa tuyết rơi lạo xạo bên ngoài, trời lạnh rồi, sương
đã bắt đầu giăng trên núi Lăng Hà, băng tuyết che phủ kín các con đường, người hành hương đến Quandần dần trở nên thưa thớt hơn. Nàng đang cảm
thấy vô vị, thì bất ngờ có một bóng người thấp thoáng xẹt qua. Diệp Điềm giật mình, vội vàng cầm kiếm đuổi theo. Bóng người mờ nhạt như băng
trôi, nhưng Diệp Điềm dường như có thể nhận ra được bóng lưng đó là của
ai.
Ở Lưu phủ, Lưu Tẩm Phương đang ngồi ngẩn người bên mặt hồ ở Xuân Huy
đường, tuyết rơi vương đầy lên nửa vai, hai tay đã sớm sưng đỏ, nhưng
nàng ta không mảy may có chút cảm giác nào. Sau lưng có người đạp lên
lớp tuyết mỏng tiến gần tới, nàng ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một
bóng người vô cùng nhợt nhạt, váy áo màu xanh nhạt, mái tóc đen dài tới
eo lưng. không phải Hà Bạng thì còn là ai được nữa?
Nàng ta từ từ lùi lại phía sau, nhưng miệng vẫn nở nụ cười lạnh lùng: “Là ngươi?”.
Cái bóng ấy nghiêng người phủi góc áo, động tác rất tao nhã: “Ngươi đã biết ta chưa chết, thì cũng nên biết ta sẽ tới đây chứ”.
Đôi mắt Lưu Tẩm Phương sưng đỏ, cả người tiều tụy vô cùng: “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi có bản lĩnh gì thì cứ giở hết ra đi, ta đã dám giết
ngươi, thì sẽ không sợ ngươi đâu”.
Lần đầu tiên Hà Bạng nhìn thẳng vào nàng ta, con ngươi trong veo như
nước, không bi ai chẳng mừng rỡ, hờ hững như nước chảy: “Ta không cần
ngươi sợ ta”. Năm ngón tay của nàng khẽ búng một cái, Lưu Tẩm Phương chỉ cảm thấy có một lực hút cực lớn táp lên mặt, nàng ta lao về phía Hà
Bạng, muốn đánh cược một lần cuối cùng. Nhưng tay nàng ta lại xuyên qua
thân thể của Hà Bạng, nơi ấy trống không, dường như không hề có ai ở đó
cả.
Năm ngón tay Hà Bạng siết chặt, Lưu Tẩm Phương phát hiện mình vẫn còn đang đứng, nhưng thân hình phía sau lại ngã xuống đất, lao thẳng xuống
hồ nước. Nàng bắt đầu cảm thấy hơi sợ, nhưng hiện giờ có muốn thối lui
cũng không kịp nữa rồi. Hà Bạng lôi nàng đilôi một sợi lông, dễ dàng
xuyên qua tường viện, men theo những con phố dài phủ đầy băng, giăng đầy sương, đến một cái chuồng lợn.
Người nông phu đã cho đàn lợn ăn xong, giờ chúng đang yên tĩnh nghỉ
ngơi. Lưu Tẩm Phương ra sức giãy giụa kêu cứu, nhưng ngay cả khi có
người sượt qua vai nàng thì đều nhìn mà như không thấy, tựa như không hề biết đến sự tồn tại của nàng. Nhìn những con lợn đen đúa bẩn thỉu trước mặt, giọng nói của nàng ta cuối cùng cũng mang theo vẻ kinh sợ: “Ngươi
muốn làm gì?”.
Giọng Hà Bạng trong trẻo như những cột băng nhọn rủ xuống dưới mái
hiên: “Ta muốn nói với ngươi một vài đạo lí”. Lưu Tẩm Phương chỉ cảm
thấy mình càng lúc càng đến gần con lợn đen đúa, rồi từ từ nhập vào con
lợn đó! Diệp Điềm nấp ở chỗ kín đáo đang muốn xông ra, thì nhìn thấy Hà
Bạng ngồi xuống thanh gỗ ngang của chuồng lợn, nàng bắt đầu kể một câu
chuyện rất vô vị: “Lúc ta gặp Thuần Vu Lâm, hắn vẫn còn là một con cá
chép vẩy đỏ ánh vàng, nằm ở trên thuyền vì bị mắc vào lưới đánh cá của
một ngư dân, bên trong thuyền có rất nhiều cá, nhưng nó là con đẹp nhất. Lúc ấy ta bị thương rất nặng, kẹp hắn bơi trên sông suốt một tháng
trời, hắn hút linh khí của ta, nên mở mang được trí tuệ. Trong Đạo trời
đã ghi lại rằng, cứ hơn ba trăm năm vào một ngày nào đó, sẽ có một vị
tinh tú giáng sinh xuống núi Lăng Hà. Ta liền kẹp hắn đến hải vực Lăng
Hà. Ta đã đánh nhau với đám Hải tộc xung quanh rất lâu và bị thương
không nhẹ, nhưng cũng may nơi ấy nhỏ, lại không có yêu quái nào lớn, nên Long Vương liền không chút đắn đo phong ta làm Hải hoàng”.
Nàng cười, nhưng những tia sáng chói chang rực rỡ trong mắt lại như
đang chuyển động bùng cháy: “thì ra, những con cá sống trong môi trường
không thiếu ăn, không thiếu mặc quả thật rất ngốc, học cái gì cũng chậm. Ta mới chỉ nghiên cứu thực đơn, xem món nào có thể bổ não, thì sau đó
hắn đã bắt đầu nhịn ăn, hơn nữa còn ra sức tu luyện. Chỉ hơn ba trăm
năm, hắn đã có thể biến hóa được rồi. Hình dạng con người của hắn rất
đẹp, Hải tộc nhiều như vậy, nhưng không có ai bì được với hắn”. Dường
như, Hà Bạng vẫn có thể nhớ được dáng vẻ của Thuần Vu Lâm, nàng nở nụ
cười nhàn nhạt: “Khi hắn được hơn một trăm tuổi, mãi không tìm được binh khí vừa tay, ta liền đến chỗ Long Vương khuấy động mặt biển nơi ấy suốt hai năm bất kể ngày đêm không ngơi nghỉ, Long Vương mới đồng ý cho ta
hàn tinh ngàn năm. Bọn ta lại tìm suốt mười mấy năm nữa, mới tìm được
một sư phụ đúc kiếm giỏi, sau đó vẽ ra được bản mẫu. hắn càng ngày càng
thông minh, có thể đọc được rất nhiều sách, nấu ăn cũng rất ngon”.
Xung quanh ngoài giọng nói của nàng, chỉ có những bông tuyết bay lất
phất, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám xám xịt: “Sau đó quả thật là
tinh tú giáng sinh ở hải vực Lăng Hà, nhưng trong Đạo trời đã nói, giết
chết tinh tú là phạm phải luật trờ