Snack's 1967
Thịnh Yến

Thịnh Yến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321540

Bình chọn: 7.5.00/10/154 lượt.

đáp: “Tôi là Theresa, Hạng Mĩ Cảnh ở Bảo Nhã”.

Dung Trí Hằng nhìn cô một lúc, biết cô là nhân viên trong công ty con của

tập đoàn, thế là chỉ vào chiếc khăn lụa trên cổ tay cô, nói: “Có thể cho tôi mượn cái này dùng một tối không?”.

Mặc dù rất tò mò muốn

biết nguyên nhân khiến Dung Trí Hằng đưa ra đề nghị đó, nhưng Hạng Mĩ

Cảnh vẫn chưa ngốc tới mức mở miệng truy hỏi. Cô không nói không rằng

tháo chiếc khăn từ cổ tay ra, sau đó dâng bằng cả hai tay lên trước mặt

anh giống như tiến cống phẩm.

Dung Trí Hằng đón lấy chiếc khăn, nói: “Cảm ơn, tôi sẽ cho người mang tặng cô một chiếc khăn mới”.

Cô rất muốn nói là không cần, nhưng ngay lập tức lại nghĩ, đối với người

có tiền mà nói, nhận quà tặng của người có địa vị thấp hơn rất nhiều lần so với mình, có lẽ là việc không được cho phép, giống như Dung Ngọc Lan mãi mãi là người rải quà như tiên nữ rải hoa, còn cô chỉ cần yên tâm

đón nhận là xong.

Cô bèn cố gắng kìm nén ý nghĩ từ chối lại, nở một nụ cười hàm ý sẵn sàng đón nhận nhìn anh gật đầu.

Dường như Dung Trí Hằng rất hài lòng với thái độ của cô, cầm chiếc khăn quay về phòng mình.

Bất giác cô chau mày, không phải anh định tới tìm Dung Ngọc Lan sao? Không

lẽ tới tìm Dung Ngọc Lan chỉ vì muốn mượn một chiếc khăn? Nhưng đồ trang sức quý giá Dung Ngọc Lan còn dùng không hết, làm sao lại phải dùng tới khăn lụa?

Cuốn khăn lụa trên cổ tay còn bị Bill cằn nhằn, giờ

ngay cả khăn lụa cũng chẳng có, Hạng Mĩ Cảnh khó tránh khỏi cảnh bị Tiền Mẫn cố tình khiêu khích.

Kiều Kiều vẫn không dám đấu võ mồm trực diện với Tiền Mẫn, nhưng sau khi Tiền Mẫn với cổ, tay, ngón tay đeo đầy trang sức lấp la lấp lánh đi khỏi rồi, cô bé không kìm được nữa nói với Hạng Mĩ Cảnh: “Cô ta thì có gì ghê gớm chứ? Những thứ đó đâu phải mua

bằng tiền cô ta tự kiếm, chẳng phải đều do lão già coi cô ta như bạn

giường kia mua tặng? Cô ta cũng có khác là mấy so với gái bao đâu”.

Kinh nghiệm sống của Hạng Mĩ Cảnh nhiều và rộng hơn Kiều Kiều, nên cô không

hề tỏ ra gay gắt hay dùng những lời lẽ cay nghiệt khi nói về vấn đề này, ngược lại cô còn thấy thông cảm với Tiền Mẫn, nên điềm đạm nói: “Có

những chuyện không nhất định giống như những gì chúng ta nhìn thấy bên

ngoài, ai cũng có những lúc bất đắc dĩ, không thể tự mình quyết định,

một bước sai thì những bước sau sẽ liên tiếp sai, muốn quay trở lại con

đường đúng đắn, e rằng không thể được nữa”.

Bữa tiệc được tổ chức tại Trăn Cảnh, phòng tiệc lớn nhất ở tầng một của khách sạn.

Khách sạn bắt đầu đi vào hoạt động hơn một năm nay, Hạng Mĩ Cảnh cũng mới chỉ có may mắn được đến Trăn Cảnh hai lần. Một là vì căn phòng này thực sự

quá xa hoa tráng lệ và cũng rộng rãi quá mức, những hoạt động bình

thường mà tổ chức ở đây chỉ càng làm nổi bật sự “quá sức” của chủ nhà,

từng giây từng phút sẽ bị chiếc đèn chùm khổng lồ bằng thủy tinh được

thiết kế tinh xảo khác thường của Áo cướp đoạt đi tất cả ánh hào quang.

Hai là, Dung gia mặc dù giàu có, nhưng lại không phải kiểu người có tiền

thích khua chiêng gõ trống thể hiện, tất cả mọi hoạt động của những công ty con thuộc tập đoàn chưa bao giờ được gắn mác “xa xỉ”. Bữa tiệc lần

này, nếu không phải do tổng công ty ở New York đổi địa điểm về thành phố này, lại thêm sự xuất hiện của Dung Trí Hằng, thì cũng chưa chắc đã

được tổ chức long trọng như thế.

Ban đầu, Hạng Mĩ Cảnh cảm thấy

hơi tiếc, bởi vì bước vào Trăn Cảnh giống như bước vào cung điện của Đế

quốc Byzantine1 được miêu tả trong sách, dù là một mẩu nhỏ giấy dán

tường với hoa văn đơn giản mạ vàng thôi cũng khiến người ta phải vuốt ve trân trọng không nỡ rời tay, khỏi phải nói toàn bộ khung cửa sổ bằng

kính đặt sát đất cùng hệ thống hồ bơi chỉ dùng để ngắm kia mê hoặc người ta tới mức chỉ muốn lặng lẽ trườn xuống làn nước trong xanh lăn tăn

sóng ánh sáng đó trong trạng thái mơ hồ say say. Có điều sau này cô lại

cảm thấy, có lẽ chính vì hiếm hoi lắm mới được vào đó một lần, nên mới

càng để lại cho người ta kí ức sâu đậm, dù sao Dung gia cũng chẳng quan

tâm tới việc chỗ này kiếm được bao nhiêu tiền, mà họ chỉ duy trì nó như

duy trì một hậu hoa viên.

Cuối tháng Sáu, mặt trời lặn rất chậm,

những tia nắng vàng óng còn sót lại dịch chuyển chậm chạp từ nơi cao

nhất trên cửa sổ bằng kính xuống dưới, cuối cùng là mờ nhạt dần và biến

mất trong nước, chỉ lưu lại những cái bóng chồng chất rất lâu rất lâu

trong mắt mọi người.

Dung Trí Dật vỗ vai cô từ phía sau.

Cô quay đầu nhìn anh ta, lúc này mới nhận ra mình đã thất thần đứng đây

quá lâu, thậm chí còn không biết khách khứa đã lục tục kéo đến. Tất cả

đều là những quý ông quý cô lịch lãm, ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, người

thì tay cầm li Champagne, người lại giữ chặt Cluch1 lấp lánh trên những

ngón tay búp măng dịu dàng, họ đứng thành từng nhóm năm ba người bắt đầu cười nói. Cũng có những người thường ngày hiếm khi gặp nhau, mà đã gặp ở đây rồi, thì không thể thiếu một cái ôm đầy nồng nhiệt hoặc động tác

nâng tay người đẹp lên hôn với vẻ phong lưu lịch lãm.

Hạng Mĩ

Cảnh cảm thấy rất may mắn bởi bữa tiệc này cô không phải người