
à. Hiện tại đã có xu thế khô cạn. Hách Liên Dung quét mắt nhìn
mọi người, thấy không ai chú ý tới nàng, lúc này mới đưa tay cầm cây
quạt lên, nhè nhàng mở ra.
Ngu ngốc.
Có ý tứ gì? Hách Liên Dung kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn về phía Vị Đông Tuyết, thấy nàng cũng nhìn mình, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong không rõ ràng, trong ánh mắt lại tràn ngập nghi hoặc, xem ra là Hách Liên Dung vẫn nhìn về phía nàng khiến cho nàng cảm thấy
tò mò.
Hách Liên Dung lại cúi đầu nhìn cây
quạt, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Trực giác nói cho nàng
biết, chữ viết trên cây quạt này không phải viết cho Vị Đông tuyết, đó
là… viết cho ai?
Đáp án được miêu tả sinh động, Hách Liên Dung dùng sức khép lại chiết phiến, nghiến răng nghiến lợi.
Không tồi, việc ngày hôm nay, nàng cũng cảm thấy bản thân mình rất giống người ngu ngốc, nhưng nàng tuyệt đối
không cho phép người khác cũng nói như vậy, hơn nữa người này lại không
hơn không kém một tên khốn!
Vị Đông Tuyết kinh nghi bất định nhìn
sắc mặt Hách Liên Dung đột nhiên biến đổi, nhìn chiết phiến trong tay
nàng càng lo lắng cho chuyện của chính mình, khẳng định là nhị ca nói
cho nhị tẩu một chút tin tức không tốt của nàng, nàng (nhị tẩu) mới có
thể có biểu hiện như thế.
Những ngón tay của Vị Đông Tuyết quấn
lấy nhau càng nhanh, kỳ thật chuyện đó bị phát hiện cũng không sao, chỉ
sợ có người tiếp tục truy xét, kia….
Vị Đông Tuyết bất an lo sợ tất nhiên bị Ngô thị nhìn thấu, nàng ta có hứng thú nhếch… khóe miệng một chút, kỳ
thật, chuyện đồ cổ này nàng đã sớm kết luận là do Vị Thiếu Quân làm,
không thừa nhận? Trộm đồ vật này nọ ai có thể thừa nhận? Cũng căn bản
không ôm hy vọng tìm thấy đồ cổ ở trong phủ, chính là nàng phát hiện một việc không tiện mở miệng, nương việc hôm nay có cớ tố giác ra thôi,
nhưng không nghĩ tới sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lại qua một lúc lâu sau, Dương thị ngồi ở chỗ kia càng lúc càng không được an ổn, ngay cả thay đổi tư thế vài
lần vẫn cảm thấy không được thoải mái, nhẹ nhàng hạ thấp người, “Ta muốn thả lỏng…..”
Ngô thị cười cười, cũng không ngăn cản, bởi vì nàng thấy thân ảnh Thanh cô xuất hiện ở ngoài đại sảnh.
Trong nháy mắt, Thanh cô mang theo
người tiến vào đại sảnh, trong tay nha hoàn phía sau nàng đang cầm một
ít đồ vật này nọ, Dương thị vừa nhìn thấy sắc mặt liền thay đổi có chút
khó coi, Vị Đông Tuyết thoáng dựng thẳng lưng, ánh mắt không kìm được
nhìn qua đồ vật kia xem xét. Vị Thu Cúc trực tiếp nhất, đứng dậy đi đến
trước vài cái nha hoàn kia, lấy tay lay lay những thứ gì đó trong khay,
đều là một chút quần áo vải dệt, còn có vài món đồ trang sức.
Nhìn nửa ngày, nàng hồ nghi trở lại chỗ ngồi, “Không phải nói tra xét đồ cổ sao? Này đó lại là cái gì?”
Thanh cô nói: “Này đó là từ trong phòng tam phu nhân tìm được, tuy rằng không phải đồ cổ, nhưng nô tì nhận ra
vài món trang sức tựa hồ là của đại phu nhân, còn có quần áo này đó đã
từng thấy qua ở trong phòng các vị tiểu thư, cảm thấy kỳ quái nên mới
mượn đến. Về phần đồ cổ bị mất, nô tì dẫn người lục soát khắp Vị phủ
cũng không có phát hiện.”
Nghe Thanh cô nói như vậy, Vị Thu Cúc
lại đi tới chỗ mấy nha đầu nhìn đống xiêm y này, sắc mặt đại phu nhân
nhăn nhíu, ngoắc tay ra hiệu cho nha hoàn kia tiến lại, nhìn trang sức
trong khay, thần sắc đã có chút phiền não.
Ngô thị liếc mắt nhìn Vị Đông Tuyết, hướng Thanh cô nói: “Chỉ có những thứ này?”
Thanh cô gật gật đầu, Ngô thị có chút
nghi hoặc lại nhìn về phía Vị Đông Tuyết, tiếp theo liền nghe thấy
Nghiêm thị quát: “Thiếu Trinh, đây là có chuyện gì!”
Dương thị cúi đầu, không có chút nào bộ dáng lúc bình thường, co quắp nói: “Trang sức này đó… đích thực là của
đại tỷ, đại tỷ đã quên? Thời gian trước lúc muội vào cửa, tỷ nói này đó
kiểu dáng đã cũ, không nghĩ phải…”
Nghiêm thị cả giận: “Ta đây cũng chưa nói cho muội lấy đi a!”
Dương thị nuốt nước miếng, “Muội chính
là… mang tạm tới đây vài ngày, đại tỷ cũng biết, lão gia ra đi vội vàng, cái gì cũng không lưu lại cho muội, xiêm y trang sức của muội từ trước
tới giờ luôn ít nhất, có đôi khi nhìn thấy đại tỷ có trang sức gì mới,
trong lòng cũng luôn hâm mộ, kia có thể làm thế nào bây giờ…” Nói xong,
nàng nức nở một chút, dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, “Cho nên lần trước thấy đại tỷ nghĩ không muốn, nhất thời nhịn không được, đã nghĩ cầm về
xem cho mới mẻ vài ngày, qua vài ngày liền trả lại cho đại tỷ….”
Dương thị vừa nức nở vừa nói cũng đánh
tan đi vài phần tức giận của Nghiêm thị, nàng trừng mắt nhìn Nghiêm thị
nói: “Muội nghĩ muốn cái gì liền cùng ta nói, hiện tại biến thành như
vậy, muội đẹp mặt sao? Vẫn là ta đẹp mặt ư? Người không biết gì còn có
thể cho ta đối với muội không tốt đâu!”
Dương thị cũng không dám nhiều lời, một lời đáp ứng. Ngô thị ở một bên thản nhiên nói: “Tam nương, người có thể tưởng tượng tốt lắm? Trang sức này đó thật sự chính là mới mẻ mới mẻ,
sau đó liền trả lại cho nương? Không phải nghĩ muốn đem tới nơi khác
sao?”
Dương thị trên mặt căng cứng, nhìn Ngô
thị, trong mắt đã mang theo vài phần phẫn nộ, “Lớn nhỏ phu nhân