
không
tính toán muốn đi vào, mọi người trong đại sảnh nhìn hắn, Hồ thị nhịn
không được đứng dậy đi đến phía cửa, Vị Thiếu Quân lại xoay người đi
rồi, Hồ thị hô nhỏ, “Nhị thiếu…..”
Vị Thiếu Dương bước vài bước tới trước cửa, “Nhị ca, ca đi đâu?”
Bóng lưng Vị Thiếu Quân trầm mặc thật
lâu, sau đó mới nâng tay cắm cây quạt vào sau cổ, miễn cưỡng quay người
lại cười nói: “Đi bồi thường, đỡ phải gặp người không muốn gặp.”
Vị Thiếu Dương nhăn mày càng sâu, “Ca lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để bồi thường?”
“Ta nào biết đâu.” Vị Thiếu Quân nhún
nhún vai, “Bằng không đệ cho ta một ngàn hai, để xem ta có thể hay không thắng một vạn hai trở về?” Nói xong thấy Vị Thiếu Dương không nói gì
chỉ nìn hắn, hắn cười “hắc hắc” hai tiếng tựa như mặt trời sáng lạn.
Lão phu nhân ở trong phòng lớn tiếng nói: “Thiếu Quân, vào đây nói chuyện.”
Vị Thiếu Quân giương mắt nhìn lão phu nhân, vẫn không nghe lời tiến vào, hướng Vị Thiếu Dương khoát tay, xoay người rời đi.
Vị Thiếu Quân chính mình có biện pháp
kiếm về một vạn hai? Lời này nói ra căn bản không ai có thể tin tưởng.
Vị Thiếu Dương sau khi trở lại đại sảnh, Ngô thị cũng căn dặn, “Thiếu
Dương, đệ không nghe đại tẩu cũng phải nghe nương đệ, nhị ca đệ nếu
không tiến bộ sẽ không có ai có thể thay hắn giải quyết mọi hậu quả! Lại nói… nhị tẩu đệ cũng không quản, chúng ta liền càng không có cách
quản!” Dứt lời cũng không đợi Vị Thiếu Dương trả lời, túm Vị Thiếu Huyên quay đầu đi mất.
Nghiêm thị cũng có ý này, căn bản không tin Vị Thiếu Quân có thể bồi thường cho người ta, cũng kiên quyết không cho phép Vị Thiếu Dương lại tiếp quản cục diện rối rắm, Vị Thiếu Dương
không muốn cùng nàng cãi cọ, chỉ có thể đáp ứng.
Lão phu nhân thần kỳ không nói cái gì
nữa, chỉ kêu Hồ thị dìu nàng trở về, mặt khác đều là xem náo nhiệt, xem
xong náo nhiệt, cũng liền giải tán.
Hách Liên Dung trở lại Thính Vũ Hiên
không lâu, liền từ bọn nha hoàn biết được chuyện này, Bích Đào không
biết từ đâu hỏi thăm được, lại miêu tả lại cho Hách Liên Dung lúc ấy nhị thiếu gia là như thế nào kiên quyết chắc chắn, làm cho người Vị gia á
khẩu không nói được gì, thần vận kia, khí độ kia đều vượt qua tam thiếu
gia.
Hách Liên Dung bội phục nhìn đôi mắt
sùng bái của Bích Đào, nàng như thế nào có thể không hề nghi ngờ, thuyết phục chính mình tin tưởng người trong lời nói của nàng là Vị Thiếu Quân đâu?
“Thiếu phu nhân, ngày khác, nhị thiếu
gia đem ngân phiếu một vạn hai đến trước mặt đại phu nhân cùng lớn nhỏ
phu nhân trong nhà, kia thật đúng là hãnh diện, những ngày tốt đẹp của
chúng ta cũng sắp tới rồi!” Bích Đào hiển nhiên còn đang du ngoạn trong
ảo tưởng xinh đẹp của chính mình.
Bích Liễu ở một bên không nóng không lạnh nói một câu, “Ngày tốt đẹp của ai?”
Bích Đào sửng sốt, vội vàng sửa miệng, “Đương nhiên là ngày tốt đẹp của thiếu phu nhân.”
Hách Liên Dung cười cười, ai đối với
tương lai đều có thể tự do tưởng tượng, nàng tin tưởng Bích Đào cũng có
quyết định của chính mình, mà sẽ không thật sự giống như nàng nói, cam
nguyện (cam tâm, tình nguyện) chỉ làm một cái nha hoàn hầu hạ nho nhỏ.
Tuy nhiên, mặc kệ nàng tính thế nào, hiện tại đều không có khác biệt. Vị Thiếu Quân thật sự là một người rất khó có thể khiến cho người ta hy
vọng. Hiện tại còn nói lên những lời hùng hồn như vậy? Tùy tiện liền nói những lời không có trách nhiệm, đây thực sự là một trong những hành vi
Hách Liên Dung ghét nhất.
Tuy nhiên, ngày hôm sau truyền tới một
tin tức khiến cho Hách Liên Dung thay đổi suy nghĩ này. Ngô thị trước đó chẳng phải nhắc tới chuyện kiểm tra đồ cổ sao? Nàng vẫn còn nhớ kỹ đâu, còn nhờ riêng nhị trưởng quầy của Vi Tất Tri đến xem qua, sự thật tìm
ra thật sự ngoài dự đoán của mọi người, đồ cổ ở trong Vị gia bị người ta tráo đổi mà không hay biết gì, đổi vật cổ này thành đồ cổ giả kia, mọi
chuyện xảy ra không chút tì vết, hiển nhiên là người bên trong giở trò.
Tuy rằng đồ ở trong nhà không phải đồ trân quý gì, nhưng là có chút giá
trị, làm cho Ngộ thị giận dữ, nơi nơi phát ra lệnh triệu tập, làm cho
mọi người trước giờ cơm chiều tụ tập ở đại sảnh.
Có lẽ, Vị Thiếu Quân không chỉ nói
suông, hắn thật sự suy nghĩ biện pháp. Đây là ý nghĩ duy nhất của Hách
Liên Dung sau khi biết được tin tức. Thời điểm Hách Liên Dung tới đại sảnh,
đại sảnh tràn ngập bình bình lọ lọ, sắc mặt Ngô thị trắng bệch khoanh
tay đứng ở trong đại sảnh, xem ra tức giận không nhẹ. Đại phu nhân, nhị
phu nhân, tam phu nhân ngồi ở trên ghế, tứ tiểu thư cùng biểu tiểu thư
cũng đã tới. Hiện tại, Hách Liên Dung cũng đã đến, nữ quyến Vị gia chỉ
có lão phu nhân, tam tiểu thư cùng cô nãi nãi chưa tới đây.
Hách Liên Dung cẩn thận nhìn bình sứ
bầy đầy trên đất, ngồi vào vị trí của chính mình, theo thói quen quét
mắt nhìn mọi người. Đại phu nhân nhắm mắt không nói, sắc mặt Hồ thị so
với Ngô thị còn kém hơn một chút, trên mặt Dương thị cũng không thấy một chút ý cười bát quái nào, tứ tiểu thư cúi đầu trầm tư, sắc mặt biểu
tiểu thư vẫn bình thường, mang theo ý cười thản nhiên, tuy nhiên, hiển
nhiên tâm tư cũng