
Tầm mắt Hách Liên Dung chậm rãi trên
mặt mọi người đảo qua, cuối cùng rơi xuống trên mặt lão phu nhân, đột
nhiên cười cười, “Bà nội, hiện tại không còn việc gì đi? Tôn tức nghĩ
muốn cáo lui.”
Hách Liên Dung giống như nghe được thanh âm thở phào, trong lòng cười thầm, ngẫu nhiên có một vài lần như vậy trêu đùa thật tốt.
Hồ thị cũng đứng lên cáo lui, đi theo
Hách Liên dung ra khỏi nhà ăn, do dự một lúc lâu, lo lắng nói: “Nếu nhị
thiếu lại làm cái chuyện gì, muội… muội cứ để trong lòng, đừng động tay
động chân mới phải.”
Hách Liên Dung cười cười, việc này hôm
nay nàng căn bản ngay cả một chút tò mò cũng không có, so sánh với nhau, nàng còn càng lo lắng cho Vị Thiếu Dương một chút, nhìn thần sắc của
hắn khẳng định sẽ không giống như hắn nói không có chuyện gì lớn, còn
nghe tới lời nói của Nghiêm thị, Hách Liên Dung thật đúng là thay Vị
Thiếu Dương khổ sở, người ta đều là ca ca che chở cho đệ đệ, hắn cũng
thật không hay ho, một cái thằng ca ca khốn nạn như vậy.
Vào ban đêm, Vị Thiếu Dương tìm không
thấy Vị Thiếu Quân, không thể hiểu chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày hôm
sau, một lệnh triệu tập liền rơi xuống Thính Vũ Hiên, nghe nói là muốn
họp, Hách Liên Dung cũng phải tham dự.
Này một chữ “phải” làm cho Hách Liên
Dung cân nhắc một lúc lâu, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy là đối với bản thân mình có liên quan, nếu không làm gì “phải” tham dự đâu? Chuyện gì? Đáy lòng Hách Liên Dung ẩn ẩn đoán được một ít, nhưng nàng không quá
thích ý tưởng này.
Đi theo Thanh cô đang gấp gáp bước đi
tiến vào đại sảnh, lão phu nhân đang cùng một trung niên nam tử béo béo
nói chuyện, Hách Liên Dung đi vào cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng phúc
thân liền ngồi vào vị trí của mình, lão phu nhân thấy nàng đến đây, liền đối với người nọ nói: “Trần trường quầy, ngươi đi về trước đi.”
Người nọ liền hướng mọi người chắp tay, đi theo nha hoàn đi ra ngoài. Sắc mặt lão phu nhân sau lúc Trần trưởng
quầy rời đi hoàn toàn suy sụp, sắc mặt Nghiêm thị so với nàng càng thêm
tối, không đợi lão phu nhân mở miệng, đứng dậy nói: “Thiếu Quân chính là hỗn thế ma vương, mới tới Vi Tất Tri vài ngày liền gây rắc rối lớn như
vậy! Chuyện này tìm bản thân hắn phụ trách đi, ít gây phiền toái cho
Thiếu Dương!”
Lời nói của Nghiêm thị là nói với lão
phu nhân đi, khẩu khí lão phu nhân cũng không tốt nói: “Sự tình còn chưa có hỏi rõ, ngươi gấp gáp cái gì? Chờ Thiếu Dương trở về hỏi rõ ràng nói sau!”
Nghiêm thị kêu lên một tiếng đau đớn,
trừng mắt liếc mắt nhìn Hồ thị một cái, căm giận ngồi xuống. Lại nhìn Hồ thị, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mày cơ hồ dính lại với nhau đầy bế
tắc, hai đầu chân mày dính vào một chỗ, còn đang không ngừng bó chặt.
Hách Liên Dung lo lắng cho Hồ thị đồng
thời cũng bắt đầu tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không, phải nói,
nàng thật sự tò mò như thế nào lại có người tùy tiện liền có thể xông ra làm cho nhiều người lo lắng, oán giận tai họa xảy đến? Để cho nàng đi
gây chuyện nàng cũng không biết nên bắt đầu làm như thế nào.
“Nhị đệ thật sự rất tài giỏi.” Thấy vẫn không có ai mở miệng giải thích cho Hách Liên Dung, Ngộ thị nghĩa bất
dung từ (thấy việc nghĩa không thể không làm) đảm nhiệm nhân vật mở màn
này, “Ở Vi Tất Tri làm tiểu nhị hai ngày, lại không biết trời cao đất
rộng, ba ba lại nói với người ta là đồ cổ, đồ thật nói thành đồ giả, làm hại người ta giận dữ quăng đổ đồ cổ, bị khách khác nhìn thấy, rõ ràng
là đồ thật, nghe nói đồ vật kia không đáng giá một vạn cũng đáng giá tám ngàn, con số này không nhỏ a.”
Hách Liên Dung lúc này mới hiểu được
Nghiêm thị vì sao lại giận dữ như vậy, Hồ thị vì cái gì lại lo lắng như
vậy, nghĩ đến hiện tại người ta đã biết chân tướng tới bắt đền, một vạn
lượng bạc đối với Vị gia mà nói nào có thể nói là nhiều, nhưng thực tại
không phải nhất bút tiền trinh (đại khái là một bút vung lên liền có
tiền, ý chỉ sự dư giả không quá lớn), hiện tại như thế nào bồi thường,
do ai bồi thường, thật làm cho người ta tức giận lo lắng vấn đề này.
“Ít nói vài câu!” Lão phu nhân khiển
trách Ngô thị một tiếng, “Trần trưởng quầy cũng chỉ là biết đại khái vậy thôi, hết thảy đều chờ Thiếu Dương trở về….”
Lời của nàng vừa nói được một nửa, liền thấy Vị Thiếu Dương xuất hiện ở cửa đại sảnh, cũng là cau mày, vội vàng tiến vào đại sảnh, “Bà nội….”
“Thiếu Dương!” Nghiêm thị đầu tiên làm
khó dễ, “Nhị ca con ở trong điếm (cửa hàng) làm ra chuyện lớn như vậy,
tại sao về nhà lại không đề cập đến, không nói? Chẳng lẽ việc này con
cũng muốn thay hắn gánh đỡ? Nhiều năm như vậy, tận mắt nhìn con thay hắn giải quyết mọi hậu quả, hắn một chút bộ dáng của huynh trưởng cũng
không có!”
Lão phu nhân gõ gõ gậy chống một chút,
đánh gãy lời nói của Nghiêm thị, hướng Vị Thiếu Dương nói: “Rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì?”
Vị Thiếu Dương không có lập tức trả
lời, khẽ mím khóe miệng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Nghiêm thị, đè thấp
thanh âm mới nói: “Việc này cũng không thể trách nhị ca, vị phu nhân kia là ở ngoài cửa Vi Tất Tri gặp nhị ca, tưởng lầm là cháu, kiên quyết đưa đồ vật này nọ cho n