
ở về, chúng ta lập
tức rời đi!”
Lão phu nhân trừng mắt, đại phu nhân vội lên tiếng, “Thu Cúc, như thế nào có thể cùng bà nội cùng các nãi nãi nói như vậy đâu!”
Vị Thu Cúc căm giận ngồi xuống, nghĩ nghĩ lại thật sự không nhịn được đẩy cái bàn, “Ta không ăn!”
Lão phu nhân tức giận nghẽn lên tận cổ, “Phản hết, phản hết rồi!”
Nói xong nàng đứng lên, cũng tính toán ra khỏi nhà ăn, cửa bỗng truyền đến một tiếng, “Ôi chao ôi chao ôi chao….”
Mọi người nhìn về hướng cánh cửa, đã
thấy Vị Thiếu Dương đi đến, vẻ mặt mọi người đều thực kinh ngạc, rất khó tưởng tượng Vị Thiếu Dương có thể nói như vậy.
Hách Liên Dung lại cẩn thận đánh giá,
bởi vì nàng hoài nghi Vị Thiếu Dương này là giả, bất quá không đợi nàng
đưa ra nhân định, phía sau Vị Thiếu Dương lại xuất hiện một người, khuôn mặt hi ha tươi cười nói: “Bà nội, nãi nãi làm chi tức giận như vậy.”
Cái này đúng rồi.
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt “quả nhiên”, có thể thấy được địa vị của hai người này trong lòng mọi người.
Ngoài dự kiến của Hách Liên Dung, lão
phu nhân thấy Vị Thiếu Quân cư nhiên ngừng cước bộ, trên mặt giận dữ
tiêu tan đôi chút, “Còn không phải tại tam muội ngươi!”
Vị Thiếu Quân cười hì hì đến bên người
lão phu nhân, đỡ nàng ngồi xuống, “Nàng chính là cái nữ nhân chanh chua, bà nội, nãi nãi ngươi đoan trang hiền thục như vậy, như thế nào cùng
nàng chấp nhặt!”
Lời này của hắn tự nhiên không hợp ý
đại phu nhân, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhưng lão phu nhân giống như
thập phần hưởng thụ, cư nhiên gật gật đầu, “Đúng, không cùng nàng chấp
nhất.”
Vị Thiếu Quân cười nói: “Cái này đúng rồi, người tức giận khiến cho tôn tử thật sự đau lòng a.”
Trên mặt lão phu nhân hơi lộ chút tươi
cười, bất quá khẩu khí vẫn không tốt, “Ta sớm muộn gì cũng sẽ bị tức
chết, ngươi thú người vợ này, hôm trước thiếu chút nữa ném chết ta.” Quả thực là vu oan trắng trợn a! Hách Liên Dung lúc ném cái chai đã lựa khoảng cách rất tốt, chỉ sợ đập phải lão phu nhân, không nghĩ tới vẫn là bị chạm vào, ném chết? Ném chết còn nói được đâu! Thật là không phúc hậu, ngày hôm qua còn ăn tổ
yến của nàng đâu!
“Nàng cũng là nữ nhân chanh chua.” Vị
Thiếu Quân trực tiếp nhận định Hách Liên Dung rồi tính sau, bàn tay từ
trong lòng lấy ra một túi vải, mở ra, một chiếc vòng tay vàng rực rỡ ánh kim đưa đến trên tay lão phu nhân, “Bà nội, vòng tay không phải đã đánh mất một cái sao? Tôn tử làm lại một cái, nhìn xem, có phải giống nhau
hay không?”
Lão phu nhân nâng cổ tay nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhếch miệng cười, “Đừng nói, thật đúng là giống nhau, cũng vẫn là cháu nhớ tới bà nội.”
Hách Liên Dung thật sự có chút bội phục tài năng của Vị Thiếu Quân, theo tính cách của lão phu nhân mà nói,
hiển nhiên không thể bị mua chuộc chỉ bởi một cái vòng vàng, hiện tại
hắn chỉ với hai câu nói đã khiến lão phu nhân đẹp lòng, có thể thấy được quan hệ hai người luôn luôn hòa hợp. Hách Liên Dung lại không hiểu, có
lý do gì khiến cho lão thái thái không thích tôn tử tinh anh Vị Thiếu
Dương, mà lại đối với bại gia chi tử Vị Thiếu Quân kính trọng vài phần
đâu?
Hách Liên Dung lại lưu ý thấy, từ lúc
Vị Thiếu Quân tiến vào nhà ăn, có một người vẫn đặt ánh mắt trên người
hắn, không có thu lại, chính là Hồ thị. Nàng trừng trừng nhìn Vị Thiếu
Quân, tựa hồ đối với việc hắn đến cảm thấy kinh hỉ, lại nhìn hắn làm lão phu nhân vui vẻ, trong mắt Hồ thị nhưng lại cũng toát ra vẻ vui sướng.
Cho đến khi Vị Thiếu Quân đảo mắt qua mọi người, lại chưa từng dừng lại
trên khuôn mặt nàng chút nào, Hồ thị mới hiện lên vài nét buồn rầu, nhẹ
nhàng khép mắt xuống, không nói một tiếng, than nhẹ.
Này thật đúng là… Hách Liên Dung cảm thấy nếu nàng có con trai như vậy, sớm đã bóp chết.
Vị Thiếu Quân đột nhiên lại “Ôi chao” một tiếng, “Tứ muội sao lại không tới? Cũng học người ta nổi giận?”
Hách Liên Dung lúc này mới phát hiện Vị Đông Tuyết đích thực không tới, đồng dạng không tới còn có vị cô nãi
nãi kia. Đại phu nhân lúc nói ra Vị Thiếu Huyên cùng Ngô thị không tới
dùng bữa, đối với hai người này cũng không đề cập đến, người bên ngoài
tất nhiên cũng sẽ không hỏi.
Đại lão phu nhân hướng biểu tiểu thư
Nghiêm Yên bên cạnh nhìn thoáng qua, tựa hồ mới phát hiện chuyện này,
tuy nhiên cũng không để bụng, “Cổ cổ quái quái, không cần để ý nàng.”
Vị Thiếu Quân nói: “Theo cháu, nhanh chóng đem muội ấy gả đi, tuổi đã không còn nhỏ, mỗi ngày ở nhà ăn không ngồi rồi.”
Đây là lời người ta có thể nói sao?
Hách Liên Dung chỉ cần tưởng tượng đến người nói những lời này là trượng phu của chính mình, tức giận vô cớ lại nổi lên, bằng hắn, còn có mặt
mũi để nói người khác là ăn không ngồi rồi.
Lão phu nhân chậm rì rì nói: “Thời gian trước đại tẩu cháu cũng là có nói tới. Nói là có gia đình người nào….”
Nàng suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là
nhà ai. “tới hỏi qua bát tự. Sau lại không thấy tin tức.”
“Đại tẩu có khả năng thu xếp việc này.
Ngày khác cháu giúp muội tìm một nhà. Sính lễ nhất định không thể
thiếu.” Vị Thiếu Quân tùy ý nói xong. Thái độ kia thật sự không thể
khiến cho n