
Hách Liên Dung lắc đầu, “Đại tẩu nếu
đang ở Thính Vũ hiên mà lại không nói lộ ra chứng tỏ chuyện đó là chuyện phải giữ bí mật, mặc dù không biết là tốt hay xấu, nhưng chuyện xấu
chiếm đến tám phần, ngươi hiện tại đi tìm hiểu ngược lại sẽ khiến người
khác hoài nghi, trước mắt chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm ra Bích Đào, mọi chuyện sẽ được rõ ràng.”
“Bích Đào có thể đi đâu được? Nàng từ
nhỏ được lão phu nhân từ trên đường nhặt về, bên ngoài căn bản không có
người thân, bằng không nô tì qua chỗ người gác cổng hỏi một chút, xem
nàng hôm nay có ra phủ hay không.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, Bích Liễu
vội vàng đi, lại quá nửa canh giờ mới trở về, không mang về chút tin tức gì, lại nói lúc Ngô thị dẫn người đi lục soát Tri Thu uyển cùng Vị Thu
Cúc gây ra xáo động, gây ra âm thanh thật lớn.
Không khó lý giải, Vị Thu Cúc bởi vì
chuyện của Tống Tử Hiên đang tự bế quan, là thời điểm không muốn gặp
người khác nhất, Ngô thị vào lúc này lại mang người đi vào, lời qua
tiếng lại chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột. Hách Liên Dung cảm thấy khó
hiểu chính là Ngô thị tới Thính Vũ hiên tìm được một vật nhìn qua có vẻ
quan trọng, vì cái gì không lập tức tới chỗ lão phu nhân bẩm báo, mà lại tiếp tục đi lục soát khắp nơi.
Bích Liễu nói: “Đại thiếu phu nhân đều
có suy nghĩ của riêng nàng, thiếu nãi nãi vạn vạn không thể bởi vì đại
thiếu phu nhân hơi tốt một chút liền buông lỏng cảnh giác, sự đề phòng
của đại thiếu phu nhân đối với thiếu nãi nãi tới tận bây giờ cũng chưa
từng buông lỏng.”
Hách Liên Dung bật cười, “Cho dù nàng có tư tâm, nhưng hiện nay nàng phải mượn sức của ta, sẽ không khó xử ta.”
Bích Liễu lắc đầu, “Nô tì mặc dù không
biết đại phu nhân đang tính toán cái gì, nhưng biết xuất thân của đại
thiếu phu nhân không tốt, trước lúc lão gia giao cho nàng làm đương gia, là người so với nhị phu nhân còn yếu thế hơn. Nơi nơi cẩn thận làm
việc, nào có ngày nào không chịu ủy khuất? Đến cuối cùng nàng lại có thể khiến cho lão gia sắp xếp mọi chuyện đem vị trí chủ nhà giao cho nàng,
chỉ bằng chút tâm tư này, thiếu nãi nãi cũng không thể coi thường đại
thiếu phu nhân.”
Đúng là như vậy? Hách Liên Dung không
lên tiếng, đích thực, đối với Ngô thị, nàng quả thật không quá coi
trọng. Ngô thị làm công việc quản gia tuy khôn khéo, lại so bì mọi mặt, cho thấy rằng người này lòng dạ không quảng đại, vận mệnh của người
lòng dạ hẹp hòi là làm việc luôn không lớn, khó làm nên việc lớn, vả
lại, thủ đoạn Ngô thị dùng để làm khó Hách Liên Dung tuy rằng không ít,
nhưng không có một lần nào mang đến tổn thương thực sự cho Hách Liên
Dung, này không có nghĩa là Ngô thị nhân từ nương tay, chỉ có thể nói
nàng không đủ năng lực.
Người như vậy nên coi khinh sao? Nên coi trọng sao?
“Thiếu nãi nãi còn nhớ rõ chuyện lúc chiều thiếu đôi đũa sao? Thiếu nãi nãi nghĩ đó là do ai sai bảo?”
Không phải Vị Thủy Liên sao? Hách Liên
Dung muốn nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Bích Liễu lại không thể không
đổi lại nói. “Chẳng lẽ là…”
“Nô tì đến nhà ăn trước để hầu hạ,
chính mắt nhìn thấy Bích Lan cầm đi một đôi đùa trên bàn, về phần chiếc
ghế, tuy rằng không chính mắt nhìn thấy, nhưng có về suy ra.”
Chuyện đó thật đúng là do Ngô thị sai
người làm? Khó trách thoạt nhìn rất có phong cách của Ngô thị. Nàng vì
sao lại làm như vậy> Là vì lấy lòng Vị Thủy Liên? Hách Liên Dung nhíu mày, cẩn thận cân nhắc một chút mới có đáp án.
Trên bàn cơm làm khó dễ mình có ba ưu
đãi. Thứ nhất, có thể cho Vị Thủy Liên thấy ràng Ngô thị đứng về phía
nàng; thứ hai, có thể khiến cho mâu thuẫn giữa mình và Vị Thủy Liên càng trở nên gay gắt, làm cho chính mình ghi hận cho Vị Thủy Liên, trong lúc hai bên mâu thuẫn, chính mình sẽ không đi tìm Vị Thủy Liên chứng thực,
lúc này, Ngô thị sẽ có được ưu đãi thứ ba…. Giống như buổi chiều, bày ra tình cảm chân thành nhất, lấy được tín nhiệm của mình. Đây thật đúng là cắt đậu hũ lấy lòng đôi bên.
“Kỳ thật… thiếu nãi nãi có thể cùng nhị tiểu thư giao hảo.” Bích Liễu chần chờ một lúc mới đề nghị, “Nhị tiểu
thư nếu đứng về phía thiếu nãi nãi, tương đương với việc chiếm được sự
hậu thuẫn của đại phu nhân, thiếu nãi nãi sẽ nắm chắc thắng lợi trong
tay.”
Hách Liên Dung hiểu được ý của nàng,
cười cười, cũng không đáp lời. Bích Liễu sau khi lựa chọn liền chuyên
tâm vì nàng mà suy nghĩ, nàng cảm kích đối với phần tình cảm này, nhưng
đồng thời, nàng cũng không đồng ý với ý tưởng của Bích Liễu. Nàng hiện
tại không tranh, lại vẫn phiền não, chỉ sợ khi nào đi tranh, phiền não
lại càng nhiều. Nhất định có một biện pháp trung lập nào đó, Hách Liên
Dung luôn luôn tìm kiếm.
Bích Liễu có chút nhụt chí, nhưng rất
nhanh lại kiên định đứng lên lần nữa, “Nô tì lại đi tìm hiểu một chút.
Thiếu nãi nãi trước cứ nghỉ ngơi một chút, đề phòng có chuyện gì lại
thêm mệt nhọc.”
Hách Liên Dung liền tựa đầu vào giường, nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, mơ hồ ngủ quên.
Giờ tý canh ba, tại thời khắc mà vạn
vật vốn nên tĩnh lặng, trong đại sảnh Vị phủ lại đèn đuốc sáng trưng.
Lão phu nhân ngồi trong đại sảnh, sắc mặt hơi l