
ở một góc tường góc như chết cha còn mạnh hơn gấp trăm lần!”
Hách Liên Dung không chút nghĩ ngợi, quay đầu đốp lại một câu. “Ngươi mới bị chết cha!”
Vị Thiếu Quân ở xa xa trừng mắt nhìn nàng, “Cha ta vốn đã chết!”
U hồn a! Hách Liên Dung nghiến răng nghiến lợi nghĩ, bỗng nhiên tổng kết ra một triết lý.
Tại thời điểm cùng với đám bác chồng Vị gia tức giận là vì báo thù mà tức, một bên tức giận một bên suy nghĩ
như thế nào có thể báo thù; mà thời điểm cùng với u hồn này, là toàn bộ
giác quan vô lý mà tức giận, động não cũng lười động, trực tiếp xông tới phía trước, chính là như vậy. Cũng không hết giận!
Giống như hiện tại, nàng lại muốn đánh. U hồn ngu ngốc này không có chuyện gì sao lại đi nguyền rủa cha nàng?
Thật sự là…. Khoan đã, nghĩ lại lúc trước một chút, u hồn này giống như
không chỉ nói nàng giống như đã chết cha, còn nói cái gì mà… trốn trong
góc tường khóc?
Hình như chỉ có một lần như vậy, hắn vì sao lại biết? Tiền Kim Bảo nói? Tiền Kim Bảo nói cho Hàn Sâm, Hàn Sâm
nói cho hắn? Vẫn là…
Hách Liên Dung không xác định nhìn Vị
Thiếu Quân, Vị Thiếu Quân vẫn còn mang theo phẫn nộ trên vẻ mặt, còn có
them một chút không tự nhiên, xoay người… đi không cùng nàng đối mặt.
“Thiết! Đều nói ta trốn tránh trách nhiệm khẩu thị tâm phi, ngươi cũng
nào có tốt như vậy!”
Vị Thiếu Quân cũng không quay đầu lại,
đi vào Thính Vũ hiên, không lại quay đầu lại liếc nhìn chút nào, Hách
Liên Dung đứng ở chỗ cũ ngây người cả nửa ngày, đột nhiên cảm thấy… được rồi, có lẽ u hồn này lật bàn không phải chỉ vì tự tôn cao ngất của bản
thân, còn có thể vì một chút chuyện khác.
Tâm tình Hách Liên Dung trở nên có chút cổ quái, nguyên lại Thượng Đế cũng có khi ngủ gật trong truyền thuyết
là thật, bằng không làm sao lại có thể mù mờ để cho một cái u hồn làm
được chuyện tốt đâu? Tuy rằng là tiện tay làm chuyện tốt. Tuy rằng là
“chuyện tốt” sẽ tạo thành hậu quả thực nghiêm trọng!
Đang nghĩ ngợi, Vị Thiếu Quân lại đằng
đằng sát khí từ Thính Vũ hiên đi ra, vì thế, Hách Liên Dung lại dừng
lại. Nhìn hắn bước tới ngày càng gần, sau đó bỏ lại một câu, “Ta đi tìm
nương!”
“Ta cũng không có hỏi….” Hách Liên Dung thầm nói một câu, cuối cùng hắn còn có thể nghĩ tới Hồ thị, tuy nhiên,
hiện tại mới đến chỉ sợ đã muộn, oán khí của Vị Thủy Liên không có nơi
phát tiết, Hồ thị là đối tượng lựa chọn tốt nhất.
“Này…” Vào lúc bản than kịp phản ứng
lại, Hách Liên Dung đã lên tiếng gọi hắn lại. Vị Thiếu Quân có chút
không kiên nhẫn, “Lại gì nữa?”
“Nhị tỷ ngươi hình như ở lại khá lâu
đi? Ngươi lại trở về náo loạn một hồi, nương về sau lại càng them khổ
sở.” Cho Vị Thiếu Quân chút suy nghĩ, Hách Liên Dung cảm thấy có chút là lạ, tuy nhiên, tổng kết lại nhân phẩm của Vị Thủy Liên, tưởng tượng
hiện tại Hồ thị có thể gặp phải loại tình huống gì, Hách Liên Dung khẽ
cắn môi, nói cho hết nhẽ, “Tuy nhiên, việc đã đến nước này, bất luận
nương làm gì cũng không thể làm tiêu giảm cơn tức của nhị tỷ ngươi, vậy
chỉ có thể áp chế cơn giận của nàng, có một người, nàng….”
Vị Thiếu Quân hơi suy nghĩ một chút,
không đợi Hách Liên Dung nói xong, người đã chạy sang hướng khác, “Ta
tới Thuận Trai chờ bà nội trở về.”
Hách Liên Dung hắng giọng, trừ phi Vị
Thiếu Quân tự mình đi giải thích, bằng không Vị Thủy Liên sẽ không nuốt
nổi cục tức này, nhưng hiển nhiên, Vị Thiếu Quân sẽ không đi, cho nên
mấu chốt liền ở thái độ của lão phu nhân. Tuy nói Vị Thủy Liên là cháu
gái của lão phu nhân, Hồ thì chỉ là thiếp thất. Nhưng Vị Thiếu Quân thủy chung là tôn tử mà lão phu nhân sủng ái nhất, nếu lão phu nhân mở miệng bảo hộ cho Hồ thị, chỉ cần thái độ cường ngạnh một chút, Vị Thủy Liên
cũng không thể làm như không thấy, chỉ cần chịu đựng được đến khi Vị
Thủy Liên rời khỏi Vị phủ, lần gặp lại sau, chỉ sợ đã là chuyện của ba
năm nữa.
Về phần bản than, Hách Liên Dung không muốn nghĩ tới, binh tới tướng chặn, sẽ không đến mức quá thê thảm.
Nghĩ tới đây, lại nghe thấy một tiếng “haiz….”
Nâng mắt nhìn lên, đã thấy Vị Thiếu
Quân đã lại xuất hiện trước mặt nàng, ánh mắt dao động không cùng nàng
đối diện, yết hầu nhấp nhô nửa ngày, “Lá thư này của ngươi không phải ta cố ý để cho đám hỗn tiểu tử kia xem.” Hắn một hơi nói xong, nghiêng
đầu, tầm mắt lại chuyển tới trên mặt Hách Liên Dung, dừng lại trong chốc lát, thấy sắc mặt Hách Liên Dung tức thì đen lại. Vị Thiếu Quân không
biết làm thế nào, hơi cắn khóe môi, lùi về phía sau hai bước, “Chính là
như vậy.”
Nhìn về phía Vị Thiếu Quân biến mất,
Bích Liễu vấn theo phía sau bỗng lên tiếng, “Thiếu phu nhân, nhị thiếu
gia là đang…. Giải thích?”
Hách Liên Dung trừng mắt nhìn Bích Liễu một cái, còn đang nghĩ tới lời nói của Vị Thiếu Quân, hung tợn phun ra một câu, “Phi!”
Bích Liễu rụt rụt cổ, không dám nói gì
nữa, đưa Hách Liên Dung trở lại phòng ngủ, lại phát hiện Bích Đào còn
chưa trở về, do dự một lúc lâu, vẫn là tới bẩm báo với Hách Liên Dung.
Trong đầu Hách Liên Dung cũng hiện lên
dấu hỏi chấm, đây là phải báo cáo loại tin tức gì mà lâu như vậy cũng
chưa có xong? Lại cảm thấy không đúng,