
đi xa một chút nhưng không có xe máy của tôi ở đây, muốn đi xe buýt lại không biết tuyến xe thế nào, hơn nữa xung quanh đây tôi lại không quen, ngộ nhỡ lạc đường cũng không tiện gọi điện thoại, sợ quấy rầy anh, cho nên tôi nghĩ tốt nhất nên gọi anh trở về." Cô thật sự là đói bụng đến không chịu nổi.
"Vì vậy, cô đói bụng đến bây giờ?" Vũ Chiêu Duy nghe cô om sòm một chuỗi, cuối cùng nói "trong tủ lạnh có một ít thực phẩm đơn giản, sao không tự mình làm?"
"Tôi sợ đem phòng bếp nhà anh làm dơ." Nhưng thật ra là cô sợ mình sẽ sơ ý một chút mà đem phòng bếp đốt đi, nhưng mà cô ngại không dám nói ra.
"Phòng bếp vốn là dùng để xử lý thức ăn, nếu như sợ làm dơ mà không dùng, vậy tôi xây làm chi? Huống chi làm dơ thì dọn dẹp sạch sẽ, nếu không thì ngày mai người dọn vệ sinh đến, tôi sẽ dặn họ quét dọn cẩn thận." Anh lắc đầu một cái, thật là thua cô rồi.
"Tôi chỉ biết nấu mỳ ăn liền." Cô không có tài nấu nướng nên mới phải nhịn đói.
Vũ Chiêu Duy liếc cô một cái, thở ra, kéo lỏng cà vạt rồi đứng dậy đi về phía phòng bếp.
"Anh muốn làm gì?" Cầm lấy áo khoác mang theo mùi hương nam tính của anh, Lâm Nghi Trăn một bước đi thong thả theo anh.
Anh không nói lời nào, gọn gàng cuốn tay áo sơ mi lên, từ tủ lạnh lấy ra một ít thực phẩm.
"Anh muốn nấu sao?"
Nói nhảm! Anh không để ý cô, sạch sẽ gọn gàng băm băm, bỏ mì vắt vào nồi. Chỉ chốc lát sau, mùi thơm ngào ngạt bốc lên.
"Oa! Anh thật lợi hại." Lâm Nghi Trăn hí hửng vỗ tay, lại không cẩn thận làm cho áo khoác của anh rơi xuống sàn, còn đạp lên.
Cái áo Armani đắt giá của anh! Thôi! Anh lạnh lùng nói: "Có thể mời cô đem quần áo của tôi nhặt lên hay không?"
"Áo?"Lâm Nghi Trăn nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng chú ý dưới lòng bàn chân là áo khoác cao cấp của anh, "A! Thật xin lỗi." Cô cúi xuống nhặt áo, nhưng vừa ngẩng lên, kết quả là --
" Cẩn thận!" Vũ Chiêu Duy bưng cao tô mì bị đầu của cô đụng trúng, cả tô mì lật tới trên người anh.
Vừa nhặt áo khoác lên, Lâm Nghi Trăn phát hiện mình đã làm gì chuyện tốt, lúng túng le lưỡi một cái, nhìn toàn bộ mì dính trên áo sơ mi cao cấp của anh, cô hốt hoảng giơ tay lên lau, nói nhỏ, " Đúng. . . . . . Thật xin lỗi." Sau đó cô lại lần nữa ý thức rằng mình đang sử dụng áo khoác đắt giá của anh làm khăn lau thì lỗ tai của cô giống như bị lửa thiêu, cô xong đời!
Mà sắc mặt Vũ Chiêu Duy không chút thay đổi, cô thật sự không nhìn ra sắc mặt của anh rốt cuộc là tốt hay là xấu. Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, hại cô ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hoàn hảo cả một bộ tây trang cứ như vậy bị cô phá hủy.
"Anh. . . . . . Anh còn tốt đó chứ?" Cô lấy dũng khí, run run rẩy rẩy ngập ngừng hỏi.
"Cô nghĩ tôi như vậy có tốt không?" Vũ Chiêu Duy hừ lạnh cười. Không nghĩ tới lúc này mình còn có thể cười được.
"Thật xin lỗi! Tôi đã nói qua là tôi sẽ làm dơ phòng bếp mà."Nhìn anh cười, lá gan Lâm Nghi Trăn cũng lớn lên, "Tôi giúp anh dọn dẹp. . . . . ."
"Không cần, cô lại phòng khách ngồi đi, cái gì cũng không cần động." Phụ nữ là kẻ gây họa, câu này ngạn ngữ cổ nói một chút cũng không sai, anh có thể nghiệm được.
"Nhưng. . . . . . Anh có bị phỏng không? Có muốn tôi đi lấy hộp cứu thương không?" Nhìn anh giống như không có chuyện gì? Người bình thường bị phỏng nhất định sẽ đau đến kêu to lại gọi tới gọi lui mà.
"Tôi không cần, nơi này không cần cô." anh lạnh lùng trả lời, có cô còn tệ hơn.
Lời nói lạnh lùng của anh như khẽ đâm cô bị thương, trong nháy mắt giội tắt nhiệt tình của cô. Đúng nha! Cô cái gì cũng không tốt, chỉ là hiệp ước vị hôn thê giả, chân tay vụng về lại cái gì cũng không biết, đối với người hoàn mỹ như anh, cô cảm thấy mình thật là không xứng với anh, coi như thích anh, làm sao anh có thể coi trọng con vịt xấu xí cô chứ?
"Vậy tôi đi phòng khách ngồi xem ti vi."
"Như vậy tốt nhất!" Vũ Chiêu Duy cúi đầu, bị phỏng làm da thịt truyền đến từng trận bỏng rát, giống như hàng vạn con kiến chui vào, nhưng mà xưa nay anh sẽ không đem tâm tình biểu lộ trên mặt.
Dọn dẹp sơ lược, anh bưng một tô mì đi vào phòng khách đặt trước mặt cô, "Ăn bữa tối đi!" Sau đó đi lên lầu.
"Đợi đã nào...!" Nhìn anh không có tinh thần, cứng đờ di chuyển, cô nuốt một ngụm nước bọt, nở nụ cười cảm kích,"Tôi chỉ là muốn nói tiếng cám ơn."
Khóe môi Vũ Chiêu Duy giãn ra, như có như không cười nhạt, "Không khách khí, nhanh ăn đi!" Ngực của anh như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Nhìn bóng lưng cao lớn biến mất ở chỗ rẽ cầu thang , Lâm Nghi Trăn cảm thấy một hồi uất ức, trong lúc vô tình, cô phát hiện mình không cách nào đè nén mà thích anh rồi.
Ăn ngon! Ăn ngon thật! Tay nghề của anh thật không tệ.
Lâm Nghi Trăn ăn hết một tô còn chưa thấy đã, vốn định chạy tới phòng bếp, nhưng vừa nghĩ tới phòng bếp cùng cô bát tự xung khắc quá, cô liền giẫm chân tại chỗ. Suy tính một lát, cô quyết định phiền toái anh một lần nữa.
Lấy dũng khí đi lên lầu hai, ăn no là lý do làm cô trừ khử dè dặt cùng cảm giác áy náy. Cô gõ nhẹ cửa hai cái, lại không thấy anh lên tiếng.
Lâm Nghi Trăn nghĩ thầm, chẳng lẽ anh xảy ra chuyện gì? Nhớ tới anh vừa mới bị phỏng khôn